Đột nhiên, Nhan Mộ Nhi bổ nhào vào trong ngực nữ tử, ôm thật chặt.
Nữ tử hơi sững sờ, khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi.
- Mẫu thân.
- Hửm?
- Tại sao người lại dùng thân phận sư phụ để dạy con?
Nhan Mộ Nhi ngửa đầu tò mò hỏi, kỳ thật trong lòng cảm thấy cùng sư phụ có một cỗ liên hệ rất thân cận, chỉ sợ đây là huyết thống đi.
Nữ tử khẽ thở dài một tiếng:
- Như thế ta mới có thể nhẫn tâm nghiêm khắc dạy bảo con.
- Vậy mẫu thân tên gì, hiện tại con vẫn chưa biết đây.
- Mẫu thân tên Liên Hàn.
Nhan Mộ Nhi thì thầm vài tiếng, lập tức cười nói:
- Mẫu thân, ta cũng có tên, con tên Nhan Mộ Nhi, êm tai chứ.
Đối với tên, Liên Hàn cũng không quá để ý, dù sao cũng là yêu, tên chẳng qua là một loại xưng hô mà thôi.
- Mộ Nhi, cái tên này cũng không tệ lắm.
- Mẫu thân, nói một chút chuyện của cha đi.
- Y không phải cha con!
- Mẫu thân, chuyện này người không đúng rồi, nếu không có cha, sao con có thể xuất hiện được?
Nhan Mộ Nhi chững chạc đàng hoàng nói ra, nói rất có đạo lý, mẫu thân ngươi tưởng rằng qua loa một chút là xong à.
- Đó là do mẫu thân con bị mù!
Liên Hàn lạnh giọng nói ra.
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra:
- Xem ra cha không phải một người tốt.
- Nam nhân nhân loại thích hoa ngôn xảo ngữ, mẫu thân dạy con những thứ kia, chính là muốn con tránh đi, để ngươi hiểu, giúp con không bị mê hoặc, ai ngờ con...
- Mẫu thân, không phải phu quân hoa ngôn xảo ngữ, là nữ nhi hoa ngôn xảo ngữ lừa hắn.
Nhan Mộ Nhi ngượng ngùng nói ra, nếu như lúc đó mình không ra tay, chỉ sợ hiện tại vẫn còn hoàn bích chi thân đây.
Liên Hàn nghe nói như thế, cũng là sinh ra mấy phần tò mò đối với phu quân của nữ nhi.
- Cha tổn thương người như thế nào vậy?
- Con đã lớn, có thể hóa thành hình người, có một số việc con cũng nên biết.
Liên Hàn vỗ đầu Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nghe.
- Cha con, y là một vị quân vương.
- Ngưu bức a.
- Im miệng!
Nhan Mộ Nhi dùng hai ngón tay vạch ngoài miệng một cái, biểu thị không nói, bất quá trong lòng thầm nghĩ, như vậy mình cũng không kém Diệp Ly.
Nàng là tiểu tôn thượng, mình tựa hồ cũng thế.
- Trước kia nơi này cũng không phải Mê Vụ Sâm Lâm gì, mà là một tòa chủ thành, tên là Đông U.
Nhan Mộ Nhi nghe xong hít sâu một hơi, Đông U?
Đông U không phải tên gọi chung của một địa vực sao?
- Cha của con là Đông U Vương, là một nam nhân rất lãnh khốc, hôm đó, ta bị cha con bắt được, vốn cho rằng sẽ chết... lại không ngờ cha con để cho ta còn sống.
- Mẫu thân, vậy đây là ân cứu mạng, cha vẫn rất tốt.
- Đúng vậy, mẫu thân lúc ấy cũng nghĩ là như vậy, cha con có rảnh liền sẽ đến thăm ta, mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng rất quan tâm.
Nhan Mộ Nhi thì thào nói ra:
- Được một nam nhân lãnh khốc quan tâm, quả thật rất có lực hấp dẫn.
Liên Hàn liếc ngang nhìn về phía nữ nhi, phảng phất đang nói, ngươi đến cùng đứng bên nào.
- Cuối cùng vào một đêm nọ, cha con chiếm đoạt ta.
Nhan Mộ Nhi:......
Mẫu thân ngươi không nguyện ý, cha còn có thể chiếm ngươi sao, rõ ràng là ngươi nguyện ý.
- Về sau liền mang ta vào cung, mẫu thân ta cũng là qua năm quan chém sáu tướng, ngồi lên vị trí hoàng hậu.
- Vậy các người hẳn rất hạnh phúc mới phải.
Nhan Mộ Nhi rất là nghi hoặc.
- Mẫu thân cũng nghĩ như vậy, thế nhưng trong lúc sinh con, vẫn tiết lộ phong thanh... một người, sinh một con mèo, không phải tất cả mọi người có thể tiếp nhận.
- Mẫu thân, người quản người khác làm gì, chỉ cần cha không thèm để ý là được rồi.
Liên Hàn lạnh giọng nói ra:
- Hiện tại ta vẫn nhớ rõ biểu lộ lúc ấy của cha con, mặc dù ngoài miệng nói không ngại, nhưng ánh mắt kia đã bán rẻ y.
- Cho nên mẫu thân mới nói, nếu như con sinh một con mèo, ngoài miệng phu quân con có lẽ sẽ không nói gì, thế nhưng trong lòng nhất định khúc mắc.
Nhan Mộ Nhi nghe xong không nói, cũng không biết phu quân mình có như vậy hay không.
- Sự tình rất nhanh liền bạo phát, cha con vì ngăn chặn miệng đời nên đã giam giữ hai mẹ con ta, bãi miễn danh hiệu hoàng hậu.
Nhan Mộ Nhi cẩn thận nói ra:
- Mẫu thân, cha cũng là vì muốn bảo vệ người.
- Cẩu thí, trong lòng y chỉ có hoàng vị!
- Hơn nữa mẫu thân còn nghe trộm được, cha con tiếp cận ta, chính là vì yêu đan trong cơ thể ta.
Nhan Mộ Nhi nhíu mày lại.
Tiếp theo chiến tranh bạo phát, cha con là kẻ hung hãn, biến toàn bộ người trong chủ thành thành thi thể, đánh lui những nhân loại kia.
Nhưng mà Đông U thịnh vượng cũng lập tức bị hủy diệt, vài chỗ tự lập môn hộ, Đông U bị phân liệt.
- Chẳng lẽ cha lưu lại bảo tàng gì sao?
Nhan Mộ Nhi nghi hoặc hỏi.
Liên Hàn từ tốn nói:
- Cha con không có lưu lại bảo tàng, mà lưu lại một đống tai họa!"
- Tai họa gì?
- Một đám thi nhân.
Có thể dùng sức một mình, đối kháng tất cả mọi người, có thể nghĩ đám thi nhân này mạnh đến cỡ nào.
- Cho nên nói, những người kia muốn đoạt lấy quyền không chế thi nhân? Sau đó...
Nhan Mộ Nhi nghe hiểu, cái gọi là bảo tàng, chính là đội quân thi nhân này.
Chỉ thấy Liên Hàn lấy ra một cái kim sắc viên bàn, phía trên khắc lấy phù văn kỳ quái.
- Mẫu thân, đây là cái gì?
- Nếu như mẫu thân đoán không sai, đây chính là đồ vật có thể hiệu lệnh thi nhân.
Nhan Mộ Nhi giật mình:
- Sao nó lại rơi vào trong tay mẫu thân?
- Đại chiến qua đi, mẫu thân phát hiện nó ở trong thi thể cha con.
Mặc dù Nhan Mộ Nhi thấy mẫu thân rất bình tĩnh, nhưng có thể cảm giác trong lòng mẫu thân cũng không phải rất bình tĩnh.
Bằng không thì sao lại ở bên trong phế tích tìm cha chứ?
- Vậy tại sao mẫu thân vẫn luôn ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.
- Nhàm chán, không có chuyện gì làm, quen rồi.
Liên Hàn khinh thường nói ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhan Mộ Nhi nhìn kim sắc viên bàn trên bàn, cầm trong lòng bàn tay, cùng đi theo ra...
Xem mẫu thân như thế, rõ ràng trong lòng còn có cha.
- Mẫu thân, vật trọng yếu như vậy, người phải cất giữ thật tốt.
Nhan Mộ Nhi nâng kim sắc viên bàn trong lòng bàn tay.
Liên Hàn tiếp nhận kim sắc viên bàn, thở dài một hơi.
- Mẫu thân, chuyện đã qua lâu như vậy, vì sao còn người nhớ thương lấy?
- Mẫu thân sao lại biết, nhân loại xảo quyệt như thế, lòng tham của bọn họ vĩnh viễn không có điểm dừng.
- Vậy chúng ta chớ để ý, trời đất bao la, con cùng mẫu thân cao chạy xa bay.
Hiện tại Nhan Mộ Nhi cũng rất cáo già, biết lời nói khách sáo.
Liên Hàn rõ ràng không có phát hiện, lạnh nhạt nói ra:
- Mẫu thân đã quen ở nơi này, không muốn đổi.
Mẫu thân đây là hy vọng bồi tiếp cha, như thế mới có thể ở cùng một chỗ đi.
- Vậy nếu như bọn họ lấy được tin tức, đi vào Mê Vụ Sâm Lâm thì phải làm sao?
Nhan Mộ Nhi lo lắng hỏi, mẫu thân có ý muốn bảo hộ Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng mẫu thân lại chỉ có một mình.
- Muốn tấn công Mê Vụ Sâm Lâm, đầu tiên phải phá được chướng khí của Mê Vụ Sâm Lâm, trong thiên hạ, không ai có thể làm được chuyện này, có chướng khí vờn quanh, bọn họ căn bản không dám đi vào.
Nhan Mộ Nhi lắc đầu nói ra:
- Mẫu thân, chỉ sợ hoàng thất Thái Kinh có biện pháp phá chướng khí.