TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 393: Quá Tốt Rồi

- Phu quân, ta chính là con mèo yêu năm đó.
Nhan Mộ Nhi nhận mệnh, cũng không quản được nhiều như vậy, phu quân có quyền được biết chuyện này.
Dạ Côn nghe xong, kinh ngạc một chút.
Biểu tình kia từ hoảng sợ lập tức biến thành mừng rỡ, chỉ thấy hai tay Dạ Côn đè chặt vai Nhan Mộ Nhi, mang theo biểu lộ quỷ dị hỏi:




- Là thật sao?!
Nhan Mộ Nhi nhìn biểu tình của Dạ Côn, cũng không biết phu quân có ý gì, đành yên lặng nhẹ gật đầu.
- Quá tốt rồi!
Nhan Mộ Nhi:......
Nhan Mộ Nhi đột nhiên phát hiện, mình không theo kịp tư duy của phu quân, tình huống như thế nào?
Mình là Yêu, phu quân thế mà còn nói quá tốt rồi.


Mấy ngày nay Dạ Côn thường xuyên huyễn tưởng, nếu như Mộ Nhi là Hổ Điêu tinh thì phải làm sao, hiện tại nghe thấy là con mèo, cảm giác kia giống như mình vừa nhặt được một quyển thần công vậy.
- Phu quân ngươi...
Nhan Mộ Nhi ngốc ngốc hỏi.
- Không có gì, phu quân thật cao hứng.


Dạ Côn xúc động a, trời xanh phù hộ, Mộ Nhi nhà mình không phải Hổ Điêu tinh.
Chuyện này quá may mắn.
- Phu quân... chẳng lẽ ngươi không chú ý ta là một đầu Yêu sao?
Nhan Mộ Nhi ngốc trệ hỏi, trên đường trở về suy nghĩ đủ loại phản ứng của phu quân, thế nhưng lại không nghĩ ra là loại phản ứng này.


Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Một đầu Yêu mà thôi, có gì ghê gớm đâu, có đúng hay không.
- Phu quân...
Nhan Mộ Nhi lập tức cảm động, phu quân thế mà không ngại mình là Yêu.
- Tại sao lại khóc.


Nhìn thê tử thế mà khóc ròng ròng, Dạ Côn nhẹ nhàng ôm an ủi, mèo tốt, không có việc gì cọ cọ mèo cũng rất tốt.
- Người ta cảm động nha.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Nhan Mộ Nhi:
- Nàng thật là con mèo năm đó?
- Ừm.
- Vậy tại sao năm đó nàng lại tập kích ta?
Dạ Côn xụ mặt hỏi.


Nhan Mộ Nhi tội nghiệp nói ra:
- Không phải tập kích, ta chỉ là muốn trêu chọc các ngươi mà thôi, ai ngờ các ngươi phản ứng lớn như vậy.
- Vậy nàng còn muốn ăn ta.
- Ai kêu phu quân ngươi như thế...
Nhan Mộ Nhi hờn dỗi nói ra.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, thật không nghĩ tới, Mộ Nhi lại là con mèo kia.


- Không đúng, vậy Nhan Mộ Nhi thật sự đâu?
- Nàng nói xấu phu quân ngươi, bị ta giết...
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra.
Khó trách Mộ Nhi không thích người phụ thân kia, nguyên lai căn bản không phải là cha.


- Mộ Nhi, người khác nói gì mặc kệ bọn họ, sau này đừng tùy tiện giết người, đây là hành vi không tốt, chúng ta phải làm Yêu tốt.
- Ừm, Mộ Nhi biết.
- Vậy Mộ Nhi nàng tiếp cận ta, là vì trả thù năm đó ta cưỡi nàng rồi?


Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Mộ Nhi, tiểu gia hỏa tính tình vẫn rất lớn nha.
- Đúng thế, ai bảo ngươi năm đó khi dễ ta, ta rất hẹp hòi đó.
Nhan Mộ Nhi ngạo kiều nâng cằm nhỏ lên, Dạ Côn cảm thấy rất đáng yêu.
- Vậy Mộ Nhi nàng lần này trở về là?


Dạ Côn thử thăm dò, Mộ Nhi có phải có quan hệ với Cổ Sâm Thụ hay không?
Nhan Mộ Nhi khẽ thở dài một tiếng:
- Kỳ thật ta còn có một vị sư phụ, nhưng lần này trở về, sư phụ liền biến thành mẫu thân.


Nghe thấy đáp án như thế, Dạ Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là mẫu thân của Mộ Nhi, cũng không là Cổ Sâm Thụ, yên tâm.
- Mộ Nhi, có phải nàng biết được chuyện gì hay không? Nhanh nói cho phu quân nghe.


- Ừm, mẫu thân nói bên dưới Mê Vụ Sâm Lâm có một nhánh đại quân, gọi thi thân đại quân, bình thường nhất đều có tu vi Kiếm Đế, còn có Kiếm Tôn, còn có tồn tại càng lợi hại hơn Kiếm Tôn, chỉ cần thức tỉnh nhánh đại quân này, Huyền Nguyệt đại lục sẽ gặp phải nguy hiểm.


Dạ Côn nghe xong trầm giọng nói ra:
- Nói như vậy, mục tiêu những người kia chính là đại quân bên trong Mê Vụ Sâm Lâm.
- Đúng vậy phu quân, bọn họ muốn thức tỉnh thi nhân, để Huyền Nguyệt đại lục lâm vào chiến hỏa.
- Vậy chuyện này có quan hệ gì với hoàng thất Thái Kinh?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Phu quân, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có chướng khí, chỉ cần chướng khí tồn tại, Mê Vụ Sâm Lâm vẫn được an toàn, nhưng nếu như không có chướng khí bảo hộ, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn, hoàng thất Thái Kinh khẳng định có biện pháp giải trừ chướng khí.


Dạ Côn cảm thấy thê tử nói rất có lý, trong tay Thánh Nhân có lẽ có.
- Bất quá phu quân yên tâm đi, viên bàn triệu hoán đại quân ở trong tay mẫu thân, chỉ cần mẫu thân không sao, thi nhân đại quân liền sẽ không xuất hiện.
- Mộ Nhi, sao nàng không đón mẫu thân đến đây luôn?


Dạ Côn cảm thấy nhà của mình rất an toàn, dù sao Dạ gia chúng ta là số một.
Chỉ cần dám bước chân tới, vậy liền ngỏm củ tỏi.
- Ta cũng muốn như thế, thế nhưng mẫu thân nói đã quen ở chỗ đó, căn bản không muốn đi theo ta.
Nói xong Nhan Mộ Nhi tiếp tục nói:


- Phu quân đừng lo lắng, mẫu thân rất lợi hại, sẽ không có vấn đề.
- Vậy thì được.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lén lút như tên trộm hỏi:
- Mộ Nhi.
- Hửm?
- Biến cái thân nhìn một chút.
Nhan Mộ Nhi:......
- Nhanh lên, phu quân rất muốn nhìn.


Nhan Mộ Nhi cũng không có cách, phu quân muốn nhìn, vậy liền biến đi.
Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi đứng ở trước mặt Dạ Côn, theo một đám khói trắng thổi qua, một con mèo màu bạc lớn như Hổ Điêu xuất hiện, còn có chín cái đuôi.


Dạ Côn nhìn Nhan Mộ Nhi trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt, mèo lớn như thế, làm sao cọ.
- Mộ Nhi, có thể thu nhỏ được không?
- Có thể.
Nhan Mộ Nhi lần nữa biến thân, biến thành một con mèo bình thường.
Dạ Côn lâp tức ôm vào trong ngực, dùng sức cọ:
- Mộ Nhi, lớp lông này cọ rất thoải mái nha.


- Phu quân, được rồi, mau buông ta ra.
- Không buông, chơi rất vui.
Dạ Côn lần thứ nhất cọ mèo, cảm giác rất kích thích, còn đưa mặt vào lông cọ.
Nhan Mộ Nhi lập tức lắc một cái, thoát khỏi Dạ Côn ôm ấp, biến thành hình người:
- Hừ!


Dạ Côn cảm thấy, một người có thể biến nữ hoàng, một người có thể biến thành mèo, vẫn rất thú vị.
- Mộ Nhi, ta còn chưa chơi chán đây.
- Không chơi với ngươi.
Dạ Côn cũng đành chịu, dạo này Diệp Ly cũng không đóng vai tiểu tôn thượng, không thú vị... còn không bằng đi ngủ.


- Các ngươi nói chuyện xong chưa.
Lúc này Diệp Ly đẩy cửa vào, tò mò hỏi.
Dạ Côn nằm ở trên giường, tức giận nói ra:
- Nói chuyện xong.
Thấy phu quân tức giận, Diệp Ly nhìn về phía Nhan Mộ Nhi, đây là thế nào, phát tính tình tiểu hài tử à.
- Phu quân, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.


- Chuyện gì?
- Nếu như ta và Ly Nhi tỷ bị rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước.
Nhan Mộ Nhi hỏi.
Dạ Côn nghe xong vấn đề này, cảm thấy đau cả đầu, đến cùng là ai dạy Mộ Nhi? Quả thật quá hố người mà!
Diệp Ly cũng rất muốn nghe xem đáp án.
- Ta chọn tự sát.
Diệp Ly:......
Nhan Mộ Nhi:......


Vùng trời Thái Kinh xuất hiện một chiếc phi thuyền.
Một người nam tử đang đang nghe thuộc hạ hồi báo, mà người hồi báo chính là Dạ Ma.
Nam tử nghe xong từ tốn nói:
- Hồng Mụ đều bỏ mạng lại ở Dạ gia, xem ra Dạ Côn này thật có chút tài năng.


- Chủ nhân, Dạ Côn nhiều lần phá hư kế hoạch của chúng ta, đúng là đáng giận!


Đọc truyện chữ Full