Ngón tay nam tử nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn, động tác phá lệ ôn nhu, ánh mắt lại nhìn bầu trời đêm.
- Dạ Côn...
Nam tử lẩm bẩm nói.
- Chủ nhân, lần này Hồng Mụ hẳn đã trúng kế của Dạ Côn, bằng không thì lấy thực lực của Hồng Mụ, nhất định có thể toàn thân trở ra, bên cạnh Dạ Côn hẳn là có cao thủ trợ giúp.
Dạ Ma chắp tay nói ra.
Nam tử chậm rãi đứng dậy, gió nhẹ lay động lấy tóc hoa:
- Mặc kệ là dùng mưu kế, hay là có cao thủ trợ giúp, Dạ Côn cũng nhất định phải chết.
Nam tử không có bất kỳ sát khí gì, nhưng lời nói lại khiến lòng người sợ hãi.
- Xin chủ nhân hạ lệnh!
- Đại chiến sắp đến, thật không muốn phát sinh thêm chuyện.
Nam tử thở dài, chậm rãi đi đến rìa, giang hai tay
- Hỡi các ác ma đói khác bị phong ấn, đại địa đang kêu gọi, máu tươi đang sôi trào, chiến ý đang bừng cháy, ra đi! Ma tộc!
Trong lòng bàn tay nam tử xuất hiện một món đồ vật gì đó giống như thủy tinh.
Nam tử vừa dùng lực, thủy tinh bị bóp nát, một đoàn khói đen chầm chậm bay lên hóa thành hư vô trên không trung.
Dạ Ma đứng ở phía sau nam tử, nhìn chuyện đang xảy ra ở trước mắt.
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen, một luồng lệ khí lập tức đột kích, theo ngay phía sau chính là một tia máu màu đỏ từ trong vòng xoáy hiện ra.
Tiếng hít thở thô ráp rung động, một cái tay đột nhiên duỗi ra, nắm lấy một bên vòng xoáy.
Bàn tay này có màu tím, ngón tay dài nhỏ, móng tay rất bén nhọn.
Ngay sau đó là một cái chân bước ra.
Ngọn lửa màu tím bùng cháy ở dưới chân:
- Nhân loại ti tiện, là ngươi đang triệu hoán Ma tộc vĩ đại.
Âm thanh trầm thấp từ trong vòng xoáy vang lên, bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Đây là một tên Ma tộc có làn da màu tím, lỗ tai dài nhỏ, trên đầu có hai cái sừng, trên trán có hoa văn kỳ quái, trên người mặc khôi giáp màu đồng cổ, tay phải cầm một cây trường mâu màu đen, hai chân đạp lên tử viêm.
Ma tộc thân cao đến một trượng, tên nam tử tóc tím kia cũng không ngoại lệ.
- Ma tộc, đừng càn rỡ!
Dạ Ma khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt rút trường kiếm bên hông ra, chém một đạo kiếm khí về phía Ma tộc.
Nhưng Ma tộc chẳng qua chỉ đưa tay trái ra, trực tiếp đánh xuống.
Kiếm khí một phân thành hai tan biến ở trong trời đêm.
- Nếu như không phải các ngươi phóng thích bản tướng quân ra, hôm nay đã là tử kỳ của ngươi.
Ma tộc chậm rãi giơ trường mâu màu đen lên, chỉ hướng Dạ Ma.
Dạ Ma căn bản không có e ngại, trường kiếm trên tay phải phát ra tiếng khẽ kêu hưng phấn.
Nam tử ho nhẹ một tiếng, Dạ Ma liền thu hồi trường kiếm.
- Thuộc hạ của ta xúc động.
Nam tử chăm chú nhìn Ma tộc ở trên hư không.
- Bản tướng quân tha thứ cho sự dốt nát của y.
- Còn không biết tục danh tướng quân?
- Bản tướng quân chính là một trong Ma tộc ngũ đại thiên vương...
Nam tử nghe thấy là một trong ngũ đại thiên vương của Ma tộc, trong lòng cũng giật mình, bởi vì y không hy vọng thả ra ngũ đại thiên vương.
- Đại tướng dưới trướng Minh Ma, Kiệt Lạp Đức!
Nam tử:......
Nói chuyện nói một nửa, ăn cơm sặc chết ngươi.
Minh Ma dĩ nhiên chính là một trong ngũ đại thiên vương của Ma tộc, Kiệt Lạp Đức này chính là đại tướng dưới trướng Minh Ma, đối với nam tử mà nói, đây đã là một cái mở đầu không tệ.
- Kiệt Lạp Đức, biết vì sao ta lại phóng thích ngươi không?
- Nhân loại giảo hoạt, ngươi không cần che giấu phẩm tính của mình, chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi.
Kiệt Lạp Đức biết rõ nhân loại xảo quyệt, từ đáy lòng đã không tin nhân loại.
Nam tử cười khẽ một tiếng:
- Ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta rất kính nể tinh thần Ma tộc các ngươi, mặc dù Thần Ma đại chiến đã qua không biết bao nhiêu năm, nhưng nộ hỏa trong lòng các ngươi vẫn không bị dập tắt.
- Thần! Thần linh đáng chết, một đám tiểu nhân! Chúng ta suốt đời làm Sát Thần!
Kiệt Lạp Đức chăm chú nắm trường mâu, nguyên bản Tử Viêm dưới chân lập tức vờn quanh thân thể, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.
Nếu như Diệp Ly nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh hô một tiếng, thứ này chính là Dị Hỏa.
Có thể khống chế Dị Hỏa vờn quanh thân thể mà không chết, Diệp Ly chỉ mới gặp qua một người.
Đó chính là thuộc hạ của phụ thân, Thương Không Hồng. Trong cơ thể của y đã có Dị Hỏa.
Ngay cả phụ thân cũng không dám dùng Dị Hỏa quấn quanh thân thể, Dị Hỏa dùng tốt thì có thể đả thương người, dùng không tốt sẽ đả thương ngược lại mình.
Mà tên Ma tộc Kiệt Lạp Đức này lại có thể điều khiển Dị Hỏa quấn quanh bản thân.
- Không sai, Thần đều là tiểu nhân!
- Nhân loại, dường như ngươi và bản tướng quân có cùng một nỗi hận.
Kiệt Lạp Đức nhìn nam tử này, trầm giọng nói ra.
Trong ánh mắt nam tử hơi có biến hóa:
- Tướng quân vừa mới ra tới, chỉ sợ lửa giận trong lồng ngực còn không có phát tiết, trước mắt có một tòa thành thị đang chờ tướng quân tẩy lễ.
- Nhân loại, ngươi muốn lợi dụng bản tướng quân giúp ngươi đánh tòa thành này?
Kiệt Lạp Đức lạnh giọng chất vấn.
- Tướng quân, nghe nói Ma tộc chú trọng tình nghĩa, hôm nay ta vừa phóng thích ngươi, tướng quân cũng có thể lợi dụng chuyện này để báo đáp, huống hồ cho dù ta không nói, tướng quân cũng sẽ huyết tẩy thương sinh.
- Nhân loại vẫn biết nói chuyện như thế, mặc dù không biết ngươi muốn làm gì, nhưng giống như ngươi nói, bản tướng quân còn không có phóng thích lửa giận, ngươi muốn diệt tòa thành nào? Bản tướng quân thuận tay giúp ngươi diệt.
Nam tử nhìn phương xa, chỉ một điểm phát ra tia sáng mờ ảo... nơi đó dĩ nhiên chính là Thái Kinh, chẳng qua là khoảng cách quá xa xôi mà thôi.
- Tướng quân xoay người nhìn liền biết.
Thân thể Kiệt Lạp Đức không nhúc nhích, đầu lại xoay ra sau, quả thật rất đáng sợ.
- Được, bản tướng quân đáp ứng ngươi.
Kiệt Lạp Đức mang theo nụ cười dữ tợn nói.
Nam tử vẫn nhắc nhở Kiệt Lạp Đức một chút:
- Đúng rồi, nhân loại ở trong toà thành này có hơi cường hãn, ngươi nên cẩn thận, dù sao hiện tại ngươi chính là hy vọng của Ma tộc.
- Nhân loại cường hãn? Ta chỉ gặp qua nhân loại quỳ dưới đất cùng đám Thần giảo hoạt.
Nói xong Kiệt Lạp Đức liền tan biến ở trong hư không.
Nam tử thấy Kiệt Lạp Đức tan biến, cười khẽ một tiếng.
- Chủ nhân, dùng Ma tộc có phải có chút không tốt không?
Dạ Ma thấp giọng hỏi.
Nam tử từ tốn nói:
- Thái Kinh xuất hiện Ma tộc, Đông U chắc hẳn sẽ sôi trào đi, đi phát tán tin tức ra đi.
- Vâng, chủ nhân.
Nói xong Dạ Ma liền tan biến tại chỗ.
Chờ sau khi Dạ Ma rời đi, một bóng hình xinh đẹp lại xuất hiện.
- Chủ nhân.
Nếu như Dạ Côn có ở đây, nhất định sẽ có chút kinh ngạc, nữ nhân này chính là bà chủ sòng bạc lúc trước, cũng là người của Trưởng Tôn Thản.
- Nguyệt Trúc, có chuyện gì?
Nam nhân nhàn nhạt hỏi.
Nguyệt Trúc quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu:
- Chủ nhân, bởi vì Đồng Văn Sơn thất thế, cho nên hiện tại Trưởng Tôn Thản là ứng cử viên duy nhất cho vị trí Thái Tử.
- Kế hoạch vẫn tính thành công.
Nam tử khẽ cười nói.
Nguyệt Trúc nghe xong sững sờ:
- Chủ nhân, đây đều là kế hoạch của ngài?
- Thánh Nhân chậm chạp không lập Thái Tử, trong lòng có chỗ ngờ vực vô căn cứ, Đồng Văn Sơn bại lộ, Trưởng Tôn Tuấn Hiền đương nhiên sẽ không được Thánh Nhân tín nhiệm, còn lại chỉ có Trưởng Tôn Thản, đây cũng là kết quả ta muốn.
Nguyệt Trúc nghĩ lại một thoáng, cũng vạn phần hoảng sợ, hoàn toàn không biết chủ nhân bố trí như thế nào...
Chẳng lẽ ủng hộ Trưởng Tôn Thản... Hữu Tướng cũng là người của chủ nhân?
Nguyệt Trúc không dám đi hỏi, sợ mình biết quá nhiều.