TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 397: Binh Lâm Thành Hạ

Không kịp nghĩ nhiều, Dạ Côn lập tức mặc áo giáp vào, hướng phía thê tử trên giường nói ra:
- Các nàng ở yên trong nhà đừng đi đâu đấy.
Nói xong liền theo Dạ Tần rời đi.




Hoả tốc chạy tới binh bộ, lúc này binh bộ đã loạn thành một bầy, người đến người đi báo cáo tình báo mới nhất.
Hai huynh đệ đi vào đại sảnh binh bộ, chỉ nghe thấy Quan Thanh đang nói chuyện.


- Đại tướng quân, chúng ta có thể triệu tập lực lượng An Khang châu, các học viện lớn, còn có học viên đã tốt nghiệp, tin chắc đây cũng là một cỗ lực lượng bất phàm.
Quan Thanh trầm giọng nói ra.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng ở phía sau nghe.
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra:


- Thời gian! Chúng ta cần thời gian! Ma tộc ở bên ngoài đã rục rịch, chúng ta có thể kéo bao lâu?
Tướng lĩnh ở đây lặng ngắt như tờ.
Mà Dạ Côn giật mình.
Ma tộc, hai từ này rất hiếm thấy, hắn chỉ mới nhìn thấy hai chữ này từ trong sách cổ mà thôi.


Nhưng miêu tả cũng không nhiều, thế nhưng có thể tổng kết ra hai chữ, chính là "hung tàn".
Hơn nữa còn là loại cực kỳ hung tàn kia.
Nhưng Dạ Côn cũng rất nghi hoặc, vì sao Ma tộc biến mất vạn vạn năm đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp đánh vào Thái Kinh.


Chuyện này quả thật không tài nào hiểu được, chẳng lẽ là những người kia?
Nhân tộc có thể ra lệnh cho Ma tộc sao? Ngẫm lại liền biết không thể nào.


- Chuyện này liên quan đến tồn vong Thái Kinh, các vị, ta hy vọng các ngươi giữ vững tinh thần, đừng hoảng sợ! Người Thái Kinh chúng ta không sợ bất kỳ yêu ma quỷ quái gì cả.
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng quát, nhất định phải đề cao khí thế lên.


Côn ca thật đi đến chỗ nào, chỗ đó liền bị quầng sáng tử vong bao phủ.
Tông Hoằng Nguyên hạ đạt một loạt mệnh lệnh, nói tóm lại một câu, tử thủ Thái Kinh!
Mà kiến nghị của Quan Thanh cũng được áp dụng, điều người từ An Khang châu tới, không được có chút chậm trễ!


Làm người nắm giữ Thần Kiếm, Dạ Côn bị Tông Hoằng Nguyên lưu lại.
- Dạ Côn, ngươi là người nắm giữ Thần Kiếm, trên vai đảm đương trách nhiệm to lớn! Nếu như khai chiến! Ta sẽ phái người bảo vệ ở bên cạnh ngươi, mà ngươi liền triệu hồi ra Thần Kiếm, giết sạch đám ma vật kia.
Dạ Côn chắp tay nói ra:


- Đại tướng quân yên tâm, ta biết phải làm như thế nào.
- Rất tốt, phải cẩn thận. Ngươi chính là hy vọng của Thái Kinh.
Nếu là lúc trước, Dạ Côn sẽ cười câu nói này, thế nhưng hiện tại lại ngưng trọng lên, Ma tộc mạnh đến cỡ nào còn không biết.


Rời khỏi đại sảnh, Dạ Côn nhìn Quan Thanh cùng đệ đệ đang thì thầm.
- Quan Thanh, thật chính là Ma tộc sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Quan Thanh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, tối hôm qua, binh sĩ ngoài thành toàn quân bị diệt.
- Cái gì? Chết hết rồi?


Dạ Côn khiếp sợ, những binh sĩ kia được phái đi Hạ Đô. Nếu như chết sạch, vậy Hạ Đô liền không có chi viện.
Cha và mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm.
- Đi lên tường thành nhìn một chút.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Ba người hướng thẳng đến cửa thành bắc, mà Hồn Thí Thiên đã bị Thiên La Viện triệu hồi, dù sao Hồn Thí Thiên vẫn có thực lực Kiếm Đế, là một cỗ lực lượng trung kiên của Thái Kinh.
Lúc Dạ Côn đứng ở trên tường thành, lập tức cảm giác một cỗ khí tức nghiêm nghị thổi vào mặt.


- Đại ca, bọn chúng rốt cuộc là quái vật gì?
Dạ Tần choáng váng, hình ảnh trước mắt hoàn toàn lật đổ nhận thức của y.
Dạ Côn sao lại không phải, Ma tộc! Ma tộc khổng lồ như vậy!


Nhưng mà Dạ Côn không biết, đây chẳng qua là một bộ phận nho nhỏ của Ma tộc, đối với Ma tộc mà nói, chút binh lực trước mắt còn không tính vào đâu.
Thế nhưng một chút binh lực như vậy đã đủ để đối phó Nhân tộc rồi.


Nhìn ma vật lít nha lít nhít trước mắt, còn có đám côn trùng khổng lồ, đủ loại dã thú bay trên bầu trời, Dạ Côn đều bị kinh ngạc đến.
Không biết một quyền của mình có thể giải quyết hết được không.
- Dạ Côn, nhất định phải cẩn thận, Thần kiếm là khắc tinh của Ma tộc!


Quan Thanh nhìn Ma tộc trước mắt, trầm giọng nói ra.
Đoán chừng cũng chỉ có Thần Kiếm mới có thể đánh lui chúng nó.
Dạ Côn hiểu rõ Quan Thanh.
Dạ Tần nghi ngờ hỏi:
- Ma tộc sợ Thần Kiếm?
Quan Thanh trầm giọng nói ra:


- Thần kiếm vốn là vũ khí từ thời Thần Ma đại chiến truyền lại. Chủ nhân Thần Kiếm đều là Thần tộc chí cao, nhưng bị Ma tộc chém giết, Thần Kiếm mới thất lạc trong thế gian.
Truyền thuyết này Dạ Côn đã nghe qua, dù sao lý do Thần Kiếm tồn tại, có đủ loại thuyết pháp.


Nhưng Dạ Côn cảm thấy thuyết pháp này tương đối đáng tin.
- Đám Ma tộc này đang chờ cái gì?
Dạ Tần thấp giọng hỏi, cảm giác trong lòng rất trầm trọng.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Mặc dù không biết đang chờ cái gì, nhưng có khẳng định tuyệt đối không phải chuyện tốt.


Trong lúc ba người đang suy đoán, đại quân Ma tộc trước mắt bỗng nhiên có dị động.
Chỉ thấy bên trong Ma tộc xuất hiện một bóng người.
- Nhân loại! Gọi thống soái của các ngươi ra đây!
Đi ra không phải là ai khác, mà chính là Bối Nhĩ chỉ huy lần này.


Dạ Côn nhìn người trước mắt, làn da màu tím, vóc người khôi ngô, lỗ tai có nhọn, cõng một thanh đại đao.
Đây chính là Ma tộc sao?
Bộ dáng quá xấu.
- Oa, người này xấu quá đi.
Trong lúc Dạ Côn đang cảm thán, bên cạnh lại vang lên âm thanh ngọt ngào.
- Diệp Tử Tử?


Dạ Côn trông thấy Diệp Tử Tử ghé vào tường thành, đánh giá đại quân trước mắt, trong mắt mang theo vẻ tò mò hưng phấn.
- Dạ Côn, ngươi quá không có nghĩa khí, gặp chuyện thú vị lại không gọi ta.
Diệp Tử Tử hướng phía Dạ Côn, cong cái miệng nhỏ nhắn lên.


Dạ Côn im lặng, loại chuyện này có thể nói là thú vị sao? Căn bản không có chút thú vị nào.
Bất quá đối với Diệp Tử Tử mà nói, chuyện này quả thật giống như chơi đùa vậy.


Nhưng Dạ Côn cảm giác, tên Ma tộc trước mắt chỉ là thủ hạ, cũng không phải lão đại, vậy lão đại đang ở đâu?
- Dạ Côn, ta đi giết bọn chúng nhé?
Diệp Tử Tử tò mò hỏi.
- Tạm thời không cần, nhìn tình huống trước đã.


Dạ Côn thấp giọng nói ra, ngươi chỉ là tiểu nữ hài, trực tiếp nhảy xuống, diệt đầu lĩnh người ta.
Vậy thực lực của chúng ta sẽ hoàn toàn bại lộ, đám người nấp ở trong bóng tối thấy được, nhất định sẽ càng cẩn thận hơn.
- Haiz, ngươi đó, chỉ ưa thích điệu thấp, không thú vị, đi.


Diệp Tử Tử vỗ vỗ y phục, hoạt bát rời đi.
Dạ Côn im lặng, đây là điệu thấp sao... hiện tại đã biến thành hy vọng của Thái Kinh, lại cao hơn điều một chút, vậy liền biến thành tương lai của Thái Kinh.
- Đại ca, đã đến lúc bày ra thực lực.
Dạ Tần đứng ở bên cạnh nghiêm túc nói.


Dạ Côn cũng muốn bày ra thực lực, nhưng sau khi bày ra thực lực rồi sao nữa? Mình sẽ biến thành nhân vật tiêu điểm toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Ngay cả cha vợ đều phái Ly Nhi tới điều tra tình huống, rõ ràng nước Huyền Nguyệt đại lục rất sâu.


Người cao điệu vĩnh viễn sống không được lâu đâu.
Nhìn Ma tộc trước mắt, Dạ Côn cảm thấy có thể dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân.
May mắn mình có lưu một tay.
Tông Hoằng Nguyên rất nhanh đã xuất hiện ở trên tường thành, xung quanh đứng đầy tướng lĩnh.
Bối Nhĩ khẽ ngẩng đầu nhìn:


- Nhân loại, ngươi chính là thống soái tòa thành này sao?
Tông Hoằng Nguyên rất tỉnh táo, lên tiếng quát:
- Ma tộc! Ngươi muốn thế nào?
- Nhân loại, ta mới là người đặt câu hỏi.
Bối Nhĩ lạnh giọng quát.
- Ta chính là tướng quân cao nhất ở đây!


- Đã ngươi là tướng quân cao nhất, vậy liền đến phiên các ngươi lựa chọn.


Đọc truyện chữ Full