Binh sĩ bên ngoài lều cũng rất mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc mê mang, một vệt sáng chiếu sáng toàn bộ quân doanh.
Trên bầu trời tối tăm loáng thoáng có thể nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đang bay lượn, trong miệng phun ra chùm sáng màu bạc.
Tướng quân đột nhiên đẩy binh sĩ bên cạnh ra, toàn thân lập tức vận chuyện đạo lực.
Oanh!
Chùm sáng màu bạc hung hăng đụng vào bình chướng tướng quân tạo ra.
Tướng quân chỉ có thực lực Kiếm Hoàng trơ mắt nhìn bình chướng vỡ vụn, thầm mắng một tiếng.
Đậu!
Ầm!
Phương viên trăm trượng lập tức hóa thành đất bằng!
Tiếng nổ to vang vọng giữa đất trời.
Vô số chùm sáng từ trên trời giáng xuống, nơi xa truyền đến tiếng hô chém giết, thế nhưng quân doanh đã bị đánh loạn.
Cừu non bị nuôi nhốt, đối mặt với Hổ Điêu hung tàn... hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Lúc ma vật tràn vào trong quân doanh, một trận đơn phương đồ sát mở màn.
Bối Nhĩ đi ở phía sau cùng đội ngũ, nhìn nhân loại hấp hối dưới chân, còn có ánh mắt hoảng sợ kia.
Nhấc chân.
Ầm!
Đầu bị giẫm nát.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, tất cả ma vật hưởng thụ giờ khắc vui vẻ này.
Đại chiến sắp đến, binh sĩ đều tập trung huấn luyện, nhưng vì ngoài ý muốn, vẫn chia làm hai bộ phận.
Một bộ phận ở bên ngoài mười dặm thành bắc.
Một bộ phận ở bên ngoài mười dặm thành nam.
Nhưng đối với Ma tộc thiện chiến mà nói, bọn chúng đã sớm thăm dò rõ ràng.
Hai cái quân doanh toàn bộ bị luân hãm, tuy nhiên Dạ gia quân bên trong cũng không có bao nhiêu.
Không đến nửa canh giờ, mấy trăm vạn binh sĩ nằm dưới đất, máu nóng chảy thành sông, mà Ma tộc cũng đang hưởng thụ lấy mỹ thực.
Lúc này Thái Kinh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, người trên tường thành phát hiện dị thường, tin tức từng tầng từng tầng hợp thành báo lên.
Thánh Nhân từ trong chăn bừng tỉnh, nghe thấy nội dung hồi báo, vẻ mặt Trưởng Tôn Ngự liền âm trầm, Ngũ Nhạc đột kích!
Chuyện này sao có thể!
Đều đánh tới Thái Kinh rồi! Chẳng lẽ Hạ Đô đã thất thủ?
Trưởng Tôn Ngự trực tiếp triệu tập ba người.
Dạ Tư Không, Thương Minh, còn có đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên.
Nhưng mà Trưởng Tôn Ngự nghe được tình báo mới nhất, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Thế mà không phải Ngũ Nhạc, mà là một đám quái vật?
Lúc này Trưởng Tôn Ngự ngồi ở trên vương tọa, vẻ mặt âm trầm, hoàng bào trên người ngổn ngang.
Toàn quân đóng ở ngoại thành bị diệt sạch!
Đây chính là lực lượng đối kháng với Ngũ Nhạc, thế mà hiện tại đã bị diệt sạch?
Mấy trăm vạn người, không đến nửa canh giờ!
- Tông Hoằng Nguyên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Tông Hoằng Nguyên quát, dù sao Tông Hoằng Nguyên là đại tướng quân, thống lĩnh binh sĩ ngoại thành, hiện tại toàn diệt, làm đại tướng quân, Tông Hoằng Nguyên phải gánh vác trách nhiệm.
Tông Hoằng Nguyên không có giải thích gì, quỳ trên mặt đất cuối đầu:
- Thánh Nhân, thần đáng chết!
- Hiện tại là lúc ngươi chết sao? Làm sao giải quyết vấn đề, đây mới là mấu chốt!
Trưởng Tôn Ngự phiền não, không có cỗ lực lượng này, làm sao có thể tiến công Ngũ Nhạc? Dựa vào ba trăm vạn Dạ gia quân ở Hạ Đô sao?
Ngũ Nhạc có đến 7, triệu quân!
Thương Minh chắp tay trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, đám quái vật kia hẳn là Ma tộc.
- Ma tộc? Chưởng viện có chắc chắn không?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.
Thương Minh âm u nói ra:
- Nếu như trên sử sách không có ghi chép sai, hẳn là Ma tộc.
Trưởng Tôn Ngự nhíu chặt lông mày:
- Ma tộc không phải đã bị Thần tộc diệt vào vạn vạn năm trước rồi sao? Chẳng lẽ đây cũng là truyền thuyết?
- Chuyện vạn vạn năm trước ai có thể biết được, trọng điểm là lúc này chúng nó đang ở ngay bên ngoài tường thành Thái Kinh!
Dạ Tư Không thấp giọng nói ra, khuôn mặt già nua rung động.
Trưởng Tôn Ngự nhìn về phía Tông Hoằng Nguyên đang quỳ ở dưới đất:
- Còn có bao nhiêu người?
Tông Hoằng Nguyên cúi đầu trầm giọng nói ra:
- Hồi Thánh Nhân, binh sĩ ở trong Thái Kinh còn khoảng chừng mười vạn.
- Đối phương có bao nhiêu?
Tông Hoằng Nguyên hít một hơi thật sâu:
- Theo tình báo mới nhất, đối phương vô phương ước lượng.
Trưởng Tôn Ngự tựa vào vương tọa, vẻ mặt có chút đáng sợ.
- Thánh Nhân, nếu như chúng nó là Ma tộc, tại sao chỉ đợi ở ngoài thành mà không tiến công, đây mới là trọng điểm.
Dạ Tư Không đưa ra nghi vấn.
Trưởng Tôn Ngự quét nhìn ba người, lạnh giọng nói ra:
- Hiện tại bản hoàng chỉ muốn phương pháp giải quyết vấn đề này!
Thương Minh chắp tay nói ra:
- Điều binh sĩ từ Hạ Đô về là không thực tế, trước không nói thời gian, một khi điều binh, chỉ sợ Hạ Đô khó đảm bảo, cửa khẩu Thái Kinh rộng mở, hiện tại chuyện chúng ta có thể làm là tập kết tất cả mọi người trong nội thành lại, cùng nhau đối kháng.
- Trong thành có quân chi viện hay không? Lập tức tập kết lại!
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, trong thành có quân chi viện, tập kết tất cả binh lực lại có thể lên đến trăm vạn, thế nhưng cần thời gian, nhanh nhất cũng cần hai tháng.
- Nói mà nói lui, hiện tại Thái Kinh cũng chỉ có một cái xác không mà thôi?
Trưởng Tôn Ngự chất vấn.
Ba người nhất thời không nói, bởi vì đúng thật là như thế.
Thế nhưng ba người không tin Thánh Nhân không có có hậu thủ, làm Thánh Nhân Thái Kinh, làm sao có thể không nghĩ tới loại tình huống này.
Nhưng một khi dùng hậu thủ, như vậy liền sẽ mất đi một cái át chủ bài trọng yếu, đứng ở góc độ Thánh Nhân mà nói, đây là một cuộc buôn bán không có lời.
- Tông Hoằng Nguyên!
- Có thần!
- Thông tri toàn bộ những người có thực lực Kiếm Sĩ trở lên trong Thái Kinh, toàn lực chuẩn bị chiến đấu!
- Vâng!
- Thương Minh!
- Có thần!
- Triệu tập nhân mã Thiên La Viện! Không tiếc bất cứ giá nào!
- Vâng!
- Dạ Tư Không!
- Có lão thần.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Dạ Tư Không, dường như cũng không biết phải phân cho ông ta nhiệm vụ gì, Dạ gia quân đều đang đóng quân tại Hạ Đô.
- Hỗ trợ Tông Hoằng Nguyên.
- Vâng, Thánh Nhân.
Nhìn ba người rời đi, Trưởng Tôn Ngự rơi vào trầm tư.
Lúc này sắc mặt binh sĩ trên tường thành kinh hoảng, ánh mắt kinh khủng, bởi vì chuyện đang xảy ra trước mắt cả đời này của bọn họ cũng không quên được, đám quái vật kia là thế nào?
Dã thú? Nhưng dã thú có lớn như vậy sao? Yêu tộc? Có nhiều Yêu tộc như vậy sao?
Cảm giác bất lực từ từ ăn mòn dũng khí của đám binh sĩ, toàn thân đều đang run rẩy.
Dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ Thái Kinh sẽ luân hãm.
Hắc ám dần dần bị bình minh xua tan, quy mô Ma tộc cũng dần xuất hiện ở trước mắt binh sĩ.
Đám côn trùng to lớn kia là thế nào? Từng dãy từng dãy xếp thành hàng ngồi, cái đuôi thật dài nhắm thẳng tường thành Thái Kinh.
Bầu trời còn có rất nhiều quái vật khổng lồ đang bay lượn, thậm chí còn che khuất cả ánh mặt trời.
Người Thái Kinh hôm nay rời giường, đã nhìn thấy bầu trời không thích hợp, thậm chí trong không khí còn có mùi máu tươi thoang thoảng.
- Đại ca! Đại sự không xong!!!
Dạ Côn đang ôm thê tử ngủ:......
Lại như thế nữa rồi! Tại sao cứ cách mấy ngày liền sẽ nghe thấy câu nói này.
Hoặc là đệ đệ, hoặc là Đông Tứ.
Các ngươi không thể mang đế tin tức tốt được sao...
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều không còn gì để nói.
- Làm sao vậy?
Dạ Côn bất đắc dĩ trả lời.
- Đại ca! Ngũ Nhạc đánh tới! Hiện tại quân đến trước thành!
Dạ Côn lập tức mở mắt, cái gì? Ngũ Nhạc đánh tới?
Chẳng lẽ Hạ Đô thất thủ? Không thể nào, không thể thất thủ nhanh như vậy được.
Dạ Côn tranh thủ thời gian rời giường mở cửa, chỉ thấy Dạ Tần đã mặc khôi giáp vào:
- Đại ca, hiện tại chúng ta phải lập tức đến binh bộ, vừa rồi Quan Thanh đến thông báo, sau đó đã rời đi trước.