- Ta tiễn Cửu Phá tiên sinh.
- Không cần, chờ mong tin tức tốt của ngươi.
Bạch Hiểu chắp tay:
- Ta sẽ không phụ tiên sinh kỳ vọng.
Cửu Phá cười cười, lập tức cùng Hồng Tiêu rời đi, về phần đi nơi nào, vậy thì không có ai biết được.
Bạch Hiểu nhìn hai người còn lại một chút, khẽ cười nói:
- Chuyện tiếp theo còn phải phiền toái hai vị.
- Dễ nói dễ nói, có rượu không?
Thạch Không tiểu mập mạp hơi nghiện rượu, Bát Hoang bên cạnh cũng không nói gì, đi ra lều vải.
- Ta sẽ đi an bài, rượu Ngũ Nhạc chúng ta rất mãnh liệt, hẳn có thể thỏa mãn khẩu vị của ngài.
- Thật? Ta thích rượu mạnh một chút, đây mới là thứ nam nhân nên uống.
Thạch Không vỗ vỗ bả vai Bạch Hiểu, mà Bạch Hiểu cũng gạt ra nụ cười.
An bài tốt Thạch Không, Bạch Hiểu lần nữa về lều vải, áo bào đen đang chờ Bạch Hiểu.
- Sao lại thả Dạ gia quân? Tiêu diệt Dạ gia quân không phải lựa chọn tốt nhất sao?
Áo bào đen không rõ, cơ hội tốt như vậy, làm sao lại thả?
Bạch Hiểu hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn áo bào đen:
- Biết vì sao ngươi lại ngừng bước ở vị trí thủ lĩnh thi khôi không?
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Cái nhìn đại cục.
- Ha ha, ta rất muốn biết ngươi có thể nói ra đạo lý gì.
Bạch Hiểu chậm rãi xếp bằng ở trên ghế, nhẹ khẽ vuốt vuốt đồ uống trà:
- Dạ gia quân đa số là người bình thường, nhưng đám người bình thường này lại có thể cuốn lấy Thái Kinh.
- Cuốn lấy Thái Kinh?
- Ngươi nói Dạ gia quân có cam lòng không? Có nghĩ rằng Thánh Nhân muốn mượn tay của ta, diệt trừ họa lớn trong lòng hay không?
Bạch Hiểu lạnh giọng tiếp tục nói:
- Hừ, vị Thánh Nhân này, cho dù chiến loạn cũng không quên củng cố địa vị của mình, y muốn ta giết, ta liền không giết, để bọn họ tranh đấu nội bộ đi.
- Thế nhưng hiện tại ngươi thả Dạ gia quân, chẳng lẽ tiếp theo cũng không có ý định giết sao?
- Có thể đi vào vào cứ điểm, đó đã là một loại thắng lợi, chúng ta nhất định phải tiến đánh một cái Hạ Đô nhỏ bé không đáng kể sao? Tiến đánh An Khang châu không được sao? Tiến đánh Thái Kinh không tốt hơn sao?
-......
Áo bào đen thật sự không đoán được tâm tư của Bạch Hiểu, để kẻ địch ở đó không tiêu diệt, thế mà chạy đi làm chuyện khác.
- Huống hồ...
- Cái gì?
Bạch Hiểu trầm giọng nói ra:
- Ngươi cho rằng chỉ có Dạ Minh có Thần Kiếm ư? Đông Môn Mộng kia cũng không phải bình hoa, nếu như vừa rồi đánh lên, quân ta thương vong nhất định không lạc quan. Cho nên mới để bọn họ tới chấn nhiếp Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng.
- Nói như vậy, ngươi muốn dồn bọn họ vào Hạ Đô? Sau đó công kích những nơi khác.
Bạch Hiểu mỉm cười nhẹ gật đầu, từ tốn nói:
- Kỳ thật lần này tiến công Thái Kinh, vẫn là quá gấp, lão hồ ly Thánh Nhân này nhất định có lưu thủ.
- Hơn nữa tình báo mới nhất cho thấy, đại quân Ma tộc vây quét Thái Kinh bị Ngân Sắc Nam Nhân tiêu diệt, mà Thánh Nhân thủy chung không có ra tay, từ chuyện này xem ra, Ngân Sắc Nam Nhân cũng là một kẻ vô cùng khó đối phó,
Áo bào đen nghe xong trầm mặt ngồi xuống:
- Tình báo liên quan tới Ngân Sắc Nam Nhân, ta cảm thấy có chút khoa trương, Ma tộc... chỉ một mình hắn giải quyết, ta không tin.
- Ta cũng không tin, nhưng ta phải nghĩ rằng chuyện đó là thật.
- Nếu như lần này tiến công Thái Kinh thất bại, như vậy Dạ gia quân cũng có thể khiến Thánh Nhân ăn không tiêu.
Bạch Hiểu khẽ cười nói.
Áo bào đen hơi sững sờ, chậm rãi đưa tay phải ra, giơ ngón tay cái lên.
- Hắc bào, ngươi cũng thấy hôm nay Dạ gia làm như thế, đã chạm đến luật pháp Thái Kinh, làm chủ soái cứ điểm lại bỏ thành lui lại, ta đây là cho Thánh Nhân một cái đại lễ vô cùng lớn.
Bạch Hiểu nói xong nói xong cũng bật cười.
- Nói thật, hiện tại ta cũng muốn dừng tiến công, nhìn một chút xem Thánh Nhân đối phó Dạ gia như thế nào, chắc hẳn Dạ gia cũng có ý nghĩ xưng đế, dù sao dồn vào chân tường, Dạ Minh sẽ có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Chẳng qua là đại quân đã xuất động, không thể lui lại. Ta cũng không muốn biến điểm mạnh thành điểm yếu.
Áo bào đen nghi ngờ hỏi một tiếng:
- Không đúng, ngươi làm như thế không phải là trải đường cho Dạ gia sao?
- Hắc bào, đừng xem thường Thánh Nhân, có thể ngồi trên vị trí Thánh Nhân Thái Kinh, làm sao có thể không có chút tài năng, tốt nhất là để Dạ gia thăm dò sâu cạn cho chúng ta, đáng tiếc từ hiện tại xem ra, là chúng ta đến thăm dò sâu cạn cho Dạ gia.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, cung đã kéo căng rồi, không thể nói không đánh liền không đánh.
Bạch Hiểu cũng biết, một khi đánh, thắng bại còn chưa nhất định, đến lúc đó không chừng thật trải đường cho Dạ gia.
Cho nên vẫn phải cẩn thận một chút, cẩn thận hơn nữa.
- Vậy đám viện quân Thái Kinh kia thì sao? Nên xử lý bọn chúng như thế nào?
- Không cần phải để ý đến bọn chúng, giết hết, khiến Hạ Đô tứ cố vô thân là được.
- Bảo đảm Dạ gia quân thật quan trọng như vậy sao?
Áo bào đen vẫn có chút nghi vấn, làm như vậy quá nguy hiểm.
Bạch Hiểu dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói ra:
- Nếu như Dạ gia quân chết hết, Thánh Nhân liền thư thản, ly gián cũng là một trong những khâu trọng yếu nhất, biết không?
Áo bào đen nhẹ gật đầu:
- Ừm.
- Bất quá Thái Kinh lớn như vậy, lộ trình hành quân của chúng ta khá vất vả, còn có các loại vấn đề như lương thực.
- Mấy chuyện này ngươi không cần lo lắng, dù sao Ngũ Nhạc chúng ta là man di, chỉ cần có thể ăn là được rồi, nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, toàn quân tiến vào Thái Kinh. Trước tiên bao vây Hạ Đô.
Bạch Hiểu nhấp một ngụm Ngưng Thần trà, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.
Mặc kệ kết quả lần này như thế nào, vị trí Thánh Nhân Thái Kinh đều sẽ khó bảo toàn.
Trừ phi Thánh Nhân bộc phát lương tâm.
Một bên khác, Dạ gia quân trên đường quay trở về Hạ Đô.
Mà tường thành Hạ Đô lại không có cao như cứ điểm, còn chưa đến một phần năm cũng, chỉ có hơn ba mươi trượng.
Khô Nhân đại quân có thể dễ dàng phá tan phòng tuyến Hạ Đô.
Lúc này, đám người Dạ Trùng đang thương nghị nên phòng thủ Hạ Đô như thế nào.
Kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, ngay cả cứ điểm còn không thủ nổi, huống chi là loại tường thành nho nhỏ như Hạ Đô.
Quân đội Ngũ Nhạc những năm này phát triển quá thần tốc.
- Tướng quân, chúng ta đã tận lực.
Một vị phó tướng trầm giọng nói ra.
- Đúng vậy đó tướng quân, Thánh Nhân không để ý tới sinh tử của chúng ta, sao chúng ta còn liều mạng thay y thủ hộ giang sơn?
- Ngẫm lại liền cảm thấy tức giận, đến cùng Thánh Nhân nghĩ như thế nào?!
- Chư vị, đại quân Ngũ Nhạc đã sắp đánh tới, mặc dù cách làm của Thánh Nhân khiến người không vui, thế nhưng chúng ta là binh sĩ, liền phải có dáng vẻ của binh sĩ. Các ngươi lên tường thành chỉ huy đi, viện quân hẳn sắp đến.
Các vị phó tướng ủ rũ cúi đầu, thấy cục diện như vậy, Dạ Trùng cũng rất bất đắc dĩ.
Toàn bộ căn phòng cũng chỉ còn lại người Dạ gia.
- Lão tam, cực khổ rồi.
Dạ Trùng hướng phía Dạ Minh nói ra.
- Đại ca, lần này ta vẫn xúc động quá.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
Dạ Trùng hiểu ý của Dạ Minh:
- Lão tam, ta biết ý của ngươi, làm chủ soái cứ điểm, bỏ thành là trọng tội.
Dạ Minh thở dài:
- Đại ca, chúng ta phải nghĩ một chút biện pháp mới được.
- Ai làm người đó chịu, đến lúc đó Thánh Nhân giáng tội, một mình ta gánh chịu.
Dạ Trùng hào khí vạn trượng, rất có quyết đoán.
Đông Môn Mộng lắc đầu:
- Chỉ sợ Thánh Nhân không chỉ muốn giáng tội một người.
- Động thái này của Ngũ Nhạc thật khiến người ta nghi hoặc không thôi.