Nghe thấy thê tử nói thế, Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Quả thật rất khó hiểu, cơ hội cực tốt thế mà từ bỏ.
- Phu quân, ta thấy tên Bạch Hiểu kia cũng không ngốc, y làm như vậy có lẽ là muốn bảo toàn Dạ gia quân.
Đông Môn Mộng cũng là người thông minh, một lời liền vạch trần ý đồ của Bạch Hiểu, thế nhưng làm như vậy thì có ích lợi gì?
Dạ Trùng nghe xong cũng không biết làm sao:
- Bảo toàn Dạ gia quân đối với bọn họ mà nói có chỗ tốt gì?
- Chỗ tốt dĩ nhiên chính là hành động của Thánh Nhân sau khi chiến sự chấm dứt.
Đông Môn Mộng tiếp tục nói:
- Phu quân, đại ca, các ngươi ngẫm lại, nếu như đánh xong mà thương vong Dạ gia quân chúng ta không lớn, Thánh Nhân sẽ làm thế nào? Cấu kết Ngũ Nhạc? Để Ngũ Nhạc tiến vào Thái Kinh, chỉ cần Thánh Nhân muốn, như vậy thì thiếu gì cách.
- Nếu như chúng ta bị buộc phải phản kháng, như vậy Thái Kinh liền sẽ xảy ra nội chiến, mặc kệ kết quả như thế nào, Bạch Hiểu đều rất tình nguyện xem.
Lời nói của Đông Môn Mộng nổ tung ở trong lòng Dạ Minh cùng Dạ Trùng, nàng nói rất có lý.
Đội ngũ người ta chết hết sạch, duy chỉ có Dạ gia quân không có thương vong, đổi thành bất kỳ ai đều sẽ ngờ vực không thôi, đến lúc đó Thánh Nhân dùng cái lý do này chụp lên trên đầu mình, biến Dạ gia thành phản đồ Thái Kinh.
- Mộng Nhi, vậy chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào?
Dạ Minh tò mò hỏi, cưới vợ nhất định phải cưới một cô nàng có đầu óc, như thế nàng liền có thể thay ngươi suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
- Muốn đánh vỡ cục diện này thì chúng ta phải chủ động tiến công, cũng chính là nói, chúng phải dùng sinh mệnh Dạ gia quân rửa sạch tình nghi.
Đông Môn Mộng nói quá thẳng thắng, thế nhưng thực tế chính là vậy.
Một khi bị vây thành mà không chủ động xuất kích, như vậy liền sẽ bị vu hãm, nếu như chủ động xuất kích, như vậy Dạ gia quân sẽ chết gần hết, tuy nhiên lại có thể đảm bảo thanh danh Dạ gia quân.
Thanh danh và sinh mệnh, cái nào quan trọng hơn?
Ở bên trong Huyền Nguyệt đại lục, thanh danh dĩ nhiên quan trọng hơn.
- Không được, chúng ta không thể để cho Dạ gia quân chết vô ích được.
Dạ Trùng trực tiếp cự tuyệt đề nghị này.
- Đại ca, nếu như không làm thế, tiếp theo chúng ta sẽ bị Thánh Nhân vu hãm, Dạ gia quân cũng sẽ bị giải tán tan rã.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Sắc mặt Dạ Trùng kéo căng, đột nhiên phát hiện, lần chiến sự này căn bản không đơn giản như thế, cảm giác ở sâu bên trong ẩn chứa tầng tầng tâm cơ.
Thân làm binh lính, chỉ có thể huyết chiến sa trường, không nên bị biến thành một quân cờ để người khác củng cố địa vị.
Thật là khiến người ta thất vọng đau khổ.
- Chỉ sợ phụ thân đã bắt đầu hành động rồi.
Dạ Minh đột nhiên nói ra.
Dạ Trùng nghe xong không nói.
- Đại ca, nếu như phụ thân dẫn đầu tạo phản, ngươi sẽ làm thế nào?
Dạ Minh lên tiếng hỏi.
Trong đám huynh đệ Dạ gia, Dạ Trùng xem như tương đối chính trực, trung thần, nhưng cũng có chút ngu trung.
Bất quá trải qua chuyện ngày hôm nay, Dạ Trùng hẳn đã có thể thấy rõ ràng, khi quyền thế ở trong tay đã ngang hàng với Thánh Nhân, Thánh Nhân sẽ không quản ngươi trước kia có bao nhiêu công tích.
- Lão tam, đệ muội, chúng ta vẫn nên quan sát cử động của Ngũ Nhạc trước đi, có lẽ bọn chúng cũng không phải như các ngươi nói.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Nếu như là ta, ta sẽ làm như thế.
Dạ Trùng dừng một chút, sau đó bước ra khỏi phòng khách, kỳ thật Dạ Trùng không có quá nhiều hảo cảm đối với Đông Môn Mộng, bởi vì Đông Môn Mộng cho Dạ Trùng một loại... một loại cảm giác quá trọng lợi ích, thiếu đi mấy phần nhân tình.
- Mộng Nhi, nàng cũng thật là.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
- Làm sao chứ, ta chỉ nói thật, bất kể như thế nào, mệnh số Dạ gia xem như chấm dứt, muốn phản hay không, các ngươi tự quyết định đi.
Đông Môn Mộng hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng khách.
Dạ Minh khẽ thở dài, uống một ngụm trà an ủi bản thân, nào có dễ dàng phản như vậy, lão hồ ly Thánh Nhân ước gì ngươi làm như vậy, sau đó nhất cử tiêu diệt, còn có thể lưu lại tiếng tốt.
Sau nửa canh giờ, Hạ Đô quả nhiên bị bao vây.
Đám người Dạ Trùng đứng ở trên tường thành, nhìn đại quân Ngũ Nhạc đen kịt ở phía xa.
Mọi người không hiểu ra sao, bọn chúng đang chờ cái gì? Vì sao không tiến công?
- Ta đã nói mà.
Đông Môn Mộng từ tốn nói, lập tức đi xuống tường thành, đám nam nhân Dạ gia đều sợ tới sợ lui như đàn bà, còn không lợi hại bằng Côn Côn và Tần Tần của mình.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Đại ca, xem ra Mộng Nhi nói không sai.
Dạ Trùng không có phản bác.
- Đợi viện quân tới thương nghị rồi nói.
- Chúng ta đã bị bao vây, viện quân sao có thể...
Nhưng mà có lẽ Dạ Trùng không ngờ tới, tình báo của mình toàn bộ bị chặn lại. Thậm chí Ngũ Nhạc còn đưa ra tình báo giả.
Viện quân căn bản không có thu được tin tức cứ điểm bị công hãm, thậm chí còn đang thương lượng chuyện gia cố cứ điểm.
Lúc này trong đại quân Ngũ Nhạc, áo bào đen đi vào lều vải chủ soái:
- Bạch Hiểu, mọi chuyện đều đã an bài xong.
- Rất tốt, đám viện quân kia, một tên cũng không để lại.
- Ừm.
Một dặm bên ngoài Hạ Đô, đây là nơi Ngũ Nhạc an bài cho phi thuyền viện quân hạ cánh.
Tuy nhiên bộ lạc Ngũ Nhạc đã vây kín chỗ này.
Rõ ràng có rất nhiều người, thế nhưng đưa mắt nhìn tới lại không thấy một ai.
Có được hoàn cảnh này đương nhiên là nhờ thi khôi đại đội.
Trước đó Dạ Côn và Tuyệt Thiên đi Ngũ Nhạc, cũng từng bị mê hoặc qua, đây chính là điểm mạnh của thi khôi, huyễn cảnh, phạm vi cực lớn.
Lúc này đội thuyền căn bản không có ý thức được, mình đã đã rơi vào trong cái bẫy do Ngũ Nhạc bày ra.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đang thảo luận vấn đề chiến thuật, bất quá cũng cảm thấy không cần thiết, dù sao cứ điểm cao như vậy, nhất định có thể phòng vệ Ngũ Nhạc tiến công.
- Tình huống cũng không tệ lắm.
Lúc này Quan Thanh đi tới, lo lắng hỏi.
Dạ Côn ngáp một cái:
- Tốt thì tốt, chỉ là ngồi đến đau lưng.
- Hai canh giờ nữa sẽ đến nơi, đến lúc đó ngươi sẽ có thể hoạt động gân cốt.
- Cuối cùng cũng tới, ta ngồi đến mức sắp bị bệnh trĩ luôn rồi.
Dạ Côn đứng dậy, nhảy lên.
- Phải nhớ, tuyệt đối không thể sử dụng đạo lực, bất quá Dạ Côn, ngươi có thể sử dụng Thần Kiếm.
Quan Thanh vẫn nhắc nhở Dạ Côn một chút.
Dù sao sử dụng đạo lực, sẽ bị Thiên Lôi trừng trị.
- Ừm, ta biết rồi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, nếu như có thể sử dụng đạo lực, như vậy một mình mình liền có thể đánh một đám.
Lúc này tất cả phi thuyền đều có người đang nhắc nhở, tuyệt đối không thể sử dụng đạo lực.
Đông Tứ và Đát Từ biết quy củ, thứ như Thiên Lôi vô cùng mơ hồ.
Nhưng mà Tuyệt Thiên cảm thấy, có chút nói ngoa, chẳng lẽ Thiên Lôi còn có thể đánh chết Tuyệt Thiên Thất Tông Tội ta sao?
Không tồn tại!
Liệt Cốt cũng nghĩ giống như Tuyệt Thiên, Thiên Lôi cẩu thí gì chứ, chẳng lẽ còn có thể đánh chết Cốt Vương ta sao, nói đùa cái gì!
- Đại ca, ta có chút khẩn trương.
Theo thời gian càng ngày càng gần, Dạ Tần liền đứng ngồi không yên.
Nhìn đệ đệ khẩn trương, Dạ Côn trêu chọc một tiếng:
- Ngươi như thế này, thật giống như ngày thành hôn vậy.
Dạ Tần nghe xong cười cười:
- Đại ca, lúc ngươi thành hôn còn không phải như vậy?
- Ây, biết trêu chọc đại ca rồi? Nhếch cái mông lên.
- Đại ca, đệ không chịu nổi đâu.
Dạ Côn:......
Trêu chọc qua lại một thoáng, Dạ Tần cũng buông lỏng không ít.
- Đã đến nơi!!!