Nhưng Trưởng Tôn Ngự khá hiểu Bạch Hiểu, đoán chừng Bạch Hiểu sẽ không giúp mình, hơn nữa còn sẽ lợi dụng Dạ gia quân tới đối phó mình.
Trưởng Tôn Ngự hiểu Bạch Hiểu, bởi vì Bạch Hiểu chính là nhóm mật thám đầu tiên y đưa đến Ngũ Nhạc nằm vùng.
Vì có thể để Bạch Hiểu tiến vào hoàng thất Ngũ Nhạc, Trưởng Tôn Ngự cũng tốn không ít công phu.
Nhất là thu hoạch được vị trí quốc sư này.
Y hi sinh tất cả mật thám, mà những người này đều là do Bạch Hiểu báo cáo, quân chủ tự nhiên tín nhiệm Bạch Hiểu, cuối cùng thu được vị trí quốc sư.
Nhưng Bạch Hiểu thu hoạch được vị trí quốc sư liền cảm thấy có năng lực đàm phán cùng Thánh Nhân.
Khi đó Thánh Nhân vô cùng tức giận, kém chút tức giận tới mức chạy tới Ngũ Nhạc ban chết cho Bạch Hiểu.
Đương nhiên cũng có thể báo cáo Bạch Hiểu cho quân chủ Ngũ Nhạc, thế nhưng nỗ lực nhiều năm liền tan thành mây khói, cho nên Thánh Nhân thành công bị Bạch Hiểu uy hϊế͙p͙, tính là một loại cục diện cùng có lợi.
Mà tình báo của Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên, Trưởng Tôn Ngự cũng không có nói cho Bạch Hiểu, cho nên Trưởng Tôn Ngự suy đoán, Bạch Hiểu cũng thả mật thám ở bên cạnh mình.
Về phần vì sao hôm nay Trưởng Tôn Ngự lại ở đây...
Làm Thánh Nhân Thái Kinh, phải hiểu được thôi diễn chi thuật, cộng thêm tình báo, tính toán một chút liền có thể ra kết luận.
Trưởng Tôn Ngự biết lần công thành này Bạch Hiểu nhất định có thể thành công, dù sao mình đã đè ép vật tư, nếu như không phá được, như vậy Bạch Hiểu chính là một thằng ngu.
Vả lại đã nhiều năm như vậy, Ngũ Nhạc không có khả năng không có Thần Kiếm, mà Bạch Hiểu biết cứ điểm có Dạ Minh, nếu như không nắm chắc y sẽ không tiến đánh.
Cho nên Trưởng Tôn Ngự kết luận, Bạch Hiểu bên kia có không ít Thần Kiếm, ít nhất có thể ngăn chặn Dạ Minh.
Nếu chế trụ, Bạch Hiểu khẳng định sẽ lợi dụng Thần Kiếm ngăn chặn Dạ Minh, dĩ nhiên còn có Dạ Côn.
Nhưng Bạch Hiểu cũng biết mình không đơn giản, chắc chắn sẽ không mạo muội tiến công Thái Kinh, cho nên lựa chọn tốt nhất chính là một đường đánh tới Thái Kinh đi, chờ giải quyết phụ tử Dạ gia lại đến.
Phi thuyền ở trước mắt, Bạch Hiểu nhất định sẽ lợi dụng thật tốt.
Mình chỉ cần chờ ở trên đường là được.
Làm Thánh Nhân Thái Kinh, nếu đã an bài như vậy, vậy liền sẽ có đối sách.
Không thể để cho bách tính đi chịu chết, đây là trách nhiệm của một vị Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự nghe Thương Minh nói, cũng chắc chắn suy đoán của mình không sai, Bạch Hiểu, ngươi là hạng người gì, bản hoàng còn không biết sao?
Nếu như ngươi lập tức tiêu diệt Dạ gia quân, như vậy bản hoàng sẽ phải ước lượng lại một chút, đáng tiếc ngươi lại muốn Thái Kinh nội đấu, thật quá buồn cười.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự bước ra xe ngựa, Thương Minh một bên chắp tay:
- Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự cứ như vậy đi xuống xe ngựa, đứng ở trong hư không, tay phải lập tức xiết chặt.
Một cỗ cương phong lập tức phun trào trên tầng mây, khiến cho cả tầng mây đều chuyển động, Thương Minh nghiêm túc nhìn Thánh Nhân.
Cảm giác con người Thánh Nhân thật kỳ quái, có đôi khi hung ác lên người một nhà đều giết, có đôi khi lại muốn bảo hộ con dân.
Y đến cùng là người tốt, hay là người xấu, Thương Minh đều không thể nhìn thấu được.
Chỉ thấy tay phải Thánh Nhân nắm Thần Kiếm, còn có thể nhìn thấy một chút phong ngân.
- Thanh Thần Kiếm này của bản hoàng tên là Phong Thanh Hồng, nó có thể khống chế gió.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói, nhưng mà vừa mới dứt lời, Phong Thanh Hồng trong tay tan biến, tầng mây xung quanh phảng phất như bị lưỡi đao cắt một vạn lần.
Thương Minh rõ ràng cảm thấy lưỡi đao truyền ra tiếng thét, Thánh Nhân giấu quá sâu.
Mà ở chân trời đã xuất hiện phi thuyền, mặc dù hiện tại chẳng qua là hắc điếm, nhưng nó sẽ nhanh chóng tới đây.
Ở trong phi thuyền, đám thổ dân vô cùng hưng phấn, trận chiến vừa rồi căn bản cũng không có nữ nhân, nghe nói nữ nhân Thái Kinh đều rất xinh đẹp, sau này nhất định phải điên cuồng hưởng thụ một chút.
Mà ở trên một chiếc phi thuyền khác có đặt một bộ quan tài, bên trong đều có thi khôi thực lực bất phàm, luyện thi nhân xếp bằng ở phía trên quan tài, lẳng lặng trầm tư.
Lần này làm tướng quân, Cổ Nhĩ Trát Cáp rất có tự tin, đang đàm tiếu cùng mấy tên phó tướng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to.
Mà áo bào đen cách đó không xa nhìn thấy mấy hàm răng ố vàng kia, liền cảm thấy buồn nôn.
Bỗng nhiên một tiếng kẽo kẹt khiến áo bào đen dừng lại một chút.
Liền Cổ Nhĩ Trát Cáp đều cảm thấy, mang theo nghi hoặc nhìn về phía áo bào đen.
Hai người chưa kịp phản ứng.
Bịch!
Bên cạnh thế mà xuất hiện một cái lỗ thủng to! Khí lưu bên trong phi thuyền trong nháy mắt hỗn loạn, vô số thổ dân phát ra tiếng kêu thảm, bị hút ra bên ngoài, trên sàn nhà lưu lại dấu ấn năm ngón tay thật sâu.
Thế nhưng phi thuyền bay khá nhanh, đám thổ dân bị thổi bay ra ngoài, lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình xoắn nát.
Mà lỗ rách ở trên phi thuyền cũng càng ngày càng nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, phi thuyền cao tốc liền giải thể, từng mảnh từng mảnh tách ra, đám thổ dân đều bị xoắn nát.
Đám người bộ lạc này cũng có chỗ thiếu hụt, mặc dù thực lực bọn họ cường hãn, thế nhưng lại không biết bay.
Cho nên loại tình huống này, chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong, cho dù không có bị Thần Kiếm chém chết, cũng sẽ bị ngã chết.
Lúc này áo bào đen đứng ở trong hư không, nhìn Mã Nhĩ Trát Cáp vừa rồi còn đang cười nói, y đưa tay ra, ánh mắt mang theo khẩn cầu, thế nhưng áo bào đen vừa mới vươn tay, liền nhìn thấy Mã Nhĩ Trát Cáp trong nháy mắt biến thành bụi phấn.
Toàn bộ thương khung vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, áo bào đen nhìn từng chiếc từng chiếc phi thuyền giải thể, thi khôi đội của mình cũng ở trong đó, căn bản không kịp phản kháng, liền bị xoắn thành huyết vụ.
Thời gian còn chưa đến mười hơi, toàn bộ bầu trời trở lại như lúc đầu, chỉ còn lại một mình hắc bào.
Áo bào đen quay đầu nhìn về phía nơi xa.
Bởi vì ánh nắng chói chang, áo bào đen chỉ có thể nhìn thấy hai đạo bóng đen bay tới.
Hai phe càng ngày càng gần, cách nhau chỉ có ba trượng.
Áo bào đen nhìn nam nhân ở trước mắt, một thân hoàng phục màu vàng kim, mang theo kinh ngạc nói ra:
- Ngươi là Thánh Nhân Thái Kinh?
- Đúng, ta chính là Thánh Nhân Thái Kinh.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói.
- Ngươi!!! Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này
Áo bào đen khó có thể tin, Thánh Nhân Thái Kinh không phải ở trong hoàng cung Thái Kinh? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trưởng Tôn Ngự nhìn áo bào đen từ tốn nói:
- Ta xuất hiện ở đây kỳ quái lắm sao, dù gì đây vẫn là lãnh thổ của Thái Kinh.
- Không! Làm sao ngươi biết lộ tuyến của chúng ta? Chuyện này không thể nào!
Áo bào đen nghi hoặc không thôi.
- Bạch Hiểu không có nói cho ngươi biết, kỳ thật y chính là mật thám Thái Kinh đặt ở Ngũ Nhạc sao?
Nghe thấy Trưởng Tôn Ngự nói thế, áo bào đen lập tức trợn mắt hốc mồm.
Bạch Hiểu chỉ nói y có giao dịch với Thánh Nhân, nhưng chưa từng nói qua y là mật thám!!!
Bạch Hiểu làm sao có thể nói với hắc bào mình là mật thám, mấy chữ nhạy cảm như vậy, càng ít người biết càng tốt.
Trưởng Tôn Ngự cười nói:
- Nhưng ngươi yên tâm, tuy tên mật thám này đã trở mặt, nhưng ta vẫn có thể đoán ra y muốn làm gì, dù sao xảy ra chuyện như vậy, không có sắp xếp của ta, làm sao có thể diễn biến như thế?
- Ngươi an bài?
Áo bào đen phảng phất muốn đã nổ tung.
- Nếu như cứ điểm không có vật tư, tối đa chỉ đỡ được một lần tiến công liền sẽ bị luân hãm, thế nhưng tên Bạch Hiểu kia quá tham, hiện tại nhất định đang dùng Thần Kiếm uy hϊế͙p͙ Dạ Minh, nếu như ở đây có một thanh Thần Kiếm, các ngươi cũng sẽ không yếu ớt đến như vậy.
Trưởng Tôn Ngự lộ ra nụ cười mỉa mai.