Nghe Trưởng Tôn Ngự nói như thế, áo bào đen biết hôm nay đã không còn hy vọng.
Trước khi xuất phát y từng hỏi Bạch Hiểu, có nên để một người nắm giữ Thần Kiếm đi cùng không.
Bạch Hiểu còn tưởng rằng Thánh Nhân nhất định ở trong hoàng cung Thái Kinh, kết quả Thánh Nhân trực tiếp chặn đường giết người. Hoàn toàn không giảng đạo lý.
Nếu như có một người nắm giữ Thần Kiếm, còn có thực lực cùng Thánh Nhân chiến một trận... đáng tiếc... đáng tiếc...
- Hy vọng kiếp sau ngươi sinh ở Thái Kinh, như vậy bản hoàng liền có thể bảo đảm ngươi cả đời bình an.
Trưởng Tôn Ngự vừa mới dứt lời, chỉ nghe phù một tiếng, thân thể hắc bào liền biến thành huyết vụ, giúp Thái Kinh thêm phì nhiêu.
Sự mạnh mẽ của Thần Kiếm người bình thường không tài nào nghĩ đến được, chỉ cần một thanh như thế, ba trăm vạn người toàn bộ chết hết sạch, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
- Đi, trở lại Thái Kinh.
Trưởng Tôn Ngự thu hồi Thần Kiếm từ tốn nói.
- Trở lại Thái Kinh? Hạ Đô ngay ở phía trước không xa.
- Yên tâm đi, phụ tử Dạ gia có thể giải quyết được, bản hoàng phải trở về nghĩ cách trị Dạ gia.
Thương Minh nhẹ gật đầu, xem ra sau khi chiến tranh kết thúc, Thánh Nhân muốn động đao với Dạ gia.
Ở trong hạp cốc cứ điểm, nơi này vẫn còn rất nhiều thi thể Khô Nhân, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thối, theo gió nhẹ phiêu đãng ở trong hạp cốc.
Nhưng vào lúc này, trong hạp cốc bỗng nhiên xuất hiện một cái trận pháp hình tròn.
Bên trên trận pháp tán phát ánh sáng màu lam, còn có phù văn kỳ quái, theo trận pháp chuyển động, ánh sáng màu lam càng lúc càng lớn.
Ầm ầm!
Chỉ thấy một nhánh đội quân vạn người xuất hiện ở bên trong trận pháp.
Tất cả mọi người mặc chiến giáp màu đen, cưỡi hắc mã, đám ngựa này cực giống Thái Kinh Bạch Vũ Mã, chẳng qua là biến thành màu đen mà thôi.
- Đây chính là cứ điểm Thái Kinh trong truyền thuyết sao, thật là cao.
Nam tử dẫn đội ngửa đầu nhìn cứ điểm, nhẹ giọng cảm thán.
- Vương tử, đã đến biên giới Thái Kinh, chúng ta nên cẩn thận một chút.
Nam tử bên cạnh cung kính nhắc nhở.
Vương tử cười khẽ một tiếng:
- May mắn có Ngũ Nhạc tiến công, mới giúp chúng ta tiến vào dễ dàng như vậy, nếu như không có Ngũ Nhạc, việc này sẽ rất khó.
- Vương tử, còn nhờ vào Cửu Phá tiên sinh.
- Cửu Phá tiên sinh.
Vương tử thì thào cười khẽ một tiếng, lập tức vung tay lên.
Mấy vạn người dọc theo lối đi tiến vào cứ điểm, lúc sáng phía khác liền tránh đi chiến trường, len lén lẻn vào Thái Kinh.
Không ai biết bọn họ tới làm gì, có mục đích gì.
Mà lúc này trên chiến trường, đám người Dạ Côn đã đứng ở trên tường thành.
Quyết định liều một phen, Dạ Côn cảm giác không có vấn đề.
- Các ngươi cẩn thận một chút.
Đông Môn Mộng đứng ở phía sau nhẹ nói ra.
Hai người nhẹ gật đầu, cầm Thần Kiếm trong tay nhảy xuống, Côn ca cũng chỉ có thể bay bay lúc cầm Thần Kiếm, bằng không thì thật đúng là không bay lên được.
Bất quá đám người Liệt Cốt từ trong cửa thành đi ra, dù sao muốn bay phải sử dụng đạo lực, nếu như bị lão thiên phát hiện, liền trực tiếp đánh chết ngươi.
Bạch Hiểu nghe thấy đám người Dạ Côn xuất hiện, trong lòng lập tức vui vẻ, vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện này.
Mang theo hai người Thạch Không cùng Bát Hoang, Bạch Hiểu đứng ở trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn đột nhiên cười nói:
- Quốc sư, có phải cảm thấy rất nhàm chán hay không?
- Ngự sử nói rất đúng, ta cũng cảm giác có chút nhàm chán.
- Hay làm chúng ta làm chút gì đó vui vui đi? Bằng không thì thật rất buồn tẻ.
- Theo ý ngự sử, chúng ta quả thật nên làm một chút việc vui mới được.
Bạch Hiểu muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề Dạ gia quân, để tránh phát sinh biến cố.
Dạ Côn cũng cảm thấy phải nhanh chóng kết thúc mới được, sau đó đuổi theo mấy chiếc phi thuyền kia, một quyền đánh nổ.
Nếu đều đồng ý tìm vui, vậy sẽ phải chuyển sang nơi khác.
Bạch Hiểu là sợ dư uy Thần Kiếm thương tổn tới người của mình.
Dạ Côn là muốn xa một chút, có thể sử dụng đạo lực.
Hai người đều có mục đích riêng, nhưng lại không nói ra, thật là gấp chết người.
- Không bằng...
- Không bằng...
Hai người đồng thanh nói ra.
- Mời ngự sử nói.
- Không không không, mời quốc sư nói.
Hai người nhất thời khách khí qua lại, tất cả mọi người nhìn không được, có cần phải làm như thế không?
Chỉ nghe Đông Môn Mộng trên tường thành la lớn:
- Các ngươi có thể đi xa một chút hay không, Tần Tần nhà ta buồn ngủ!
Dạ Tần:......
Tần ca sao lại thảm như vậy chứ, không chỉ không có thực lực, còn bị mẫu thân đen.
- Xem ra mẫu thân của ta muốn chúng ta chuyển sang nơi khác.
Dạ Côn lên tiếng cười nói.
- Ta cảm thấy mẫu thân ngươi nói không sai, muốn chuyển sang nơi khác hay không?
- Được.
Nói xong đoàn người lập tức đổi chỗ.
Khí hậu Hạ Đô tương đối giống Ngũ Nhạc bên kia, đất vàng cát vàng.
Mấy người chạy rất xa, triệt để thoát ly chiến trường.
- Nơi này không tệ.
Bạch Hiểu khẽ cười một tiếng.
- Chỉ có thể nói quốc sư biết chọn phong thuỷ bảo địa, tốt cho hậu nhân.
Lời này của Dạ Côn, thật đúng là có chiều sâu.
Bạch Hiểu đương nhiên hiểu, từ tốn nói:
- Ngự sử, chúng ta liền luận bàn một chút, như thế nào?
- Được.
Nói xong hai người liền rời đi, tìm một một chỗ yên tĩnh đánh một trận, đây là chuyện Dạ Côn mong muốn.
- Diêm Vương, không biết có vinh hạnh luận bàn một chút hay không.
Thạch Không chắp tay hướng phía Dạ Minh, vô cùng có phong độ.
Dạ Minh khẽ cười nói:
- Dĩ nhiên có thể.
- Mời.
- Mời.
Dạ Minh cùng Thạch Không cũng chạy đi.
Còn lại chính là Bát Hoang.
- Ta tới đi!
Đông Tứ chủ động nói ra.
Đát Từ nghe xong liền không muốn:
- Hay là để ta tới đi.
- Các ngươi đừng ầm ĩ, ta tới!
Liệt Cốt cuốn tay áo lên, nhếch miệng cười nói.
Tuyệt Thiên bất đắc dĩ nói ra:
- Ta thấy vẫn nên dùng phương pháp khác quyết định đi.
Liệt Cốt nghe xong liền biết là cái gì, nhẹ gật đầu:
- Được đó.
Lúc này khóe miệng Bát Hoang hơi hơi run rẩy, bọn họ thế mà chuẩn bị đơn đấu.
- Các ngươi cùng lên đi!
Bát Hoang tức giận quát, hành động của các ngươi chính là đang gây hấn với tôn nghiêm của ta.
Nhưng mà đám người Liệt Cốt chậm rãi quay đầu, mang theo nụ cười quỷ dị hỏi:
- Ngươi khẳng định muốn chúng ta cùng lên sao?
Nhìn nụ cười quỷ dị kia của mấy người, trong lòng Bát Hoang không chắc, thậm chí cảm giác phía sau lưng lạnh sưu sưu... đây rốt cuộc là làm sao vậy?
- Ta bảo các ngươi nhanh lên!
Liệt Cốt phốc phốc cười:
- Đây là câu nói đáng sợ nhất ta từng nghe.
Bát Hoang nghe xong trực tiếp rút ra Tùy Ý, Thần Kiếm oai lập tức khuếch tán giữa thiên địa.
- Tới! Đều tới! Bát Hoang ta còn sợ các ngươi sao!!!
Tuyệt Thiên giang tay ra:
- Nếu người ta đã yêu cầu, chúng ta nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của y, có đúng hay không.
- Ài, ngươi nói ngươi làm sao thế, đơn đấu còn có cơ hội, lại muốn trang cái bức, cần gì chứ?
Liệt Cốt thở dài, ngươi nói tên này có phải bị ngốc hay không..
Nhưng mà Bát Hoang căn bản không yếu thế:
- Tới đi! Để cho ta tới nhìn thử xem, các ngươi đến cùng là thật lợi hại! Hay chỉ có cái miệng lợi hại?
Liệt Cốt hừ một tiếng:
- Thực lực và miệng của lão tử đều rất lợi hại, không tin đến hỏi thê tử của ta.
Tuyệt Thiên:......
- Các ngươi không lên, ta lên.
Đông Tứ xuất kích trước tiên.