Đát Từ nói thầm một tiếng hèn hạ, cũng lập tức xuất kích.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên đối mặt xem xét, làm sao cũng phải thử uy lực Thần Kiếm một chút.
Tổ bốn người khủng bố cùng nhau tiến lên.
Đó là loại tràng diện như thế nào?
Tựa như một tiểu cô nương, nhìn bốn tên tráng hán, loại bất lực sâu sắc kia, chỉ có thể khẩn cầu lão thiên hạ một đạo thiên lôi, đánh chết bốn tên cặn bã này.
Ít nhất hiện tại Bát Hoang chính là nghĩ như vậy.
Khiến Bát Hoang không nghĩ tới chính là, bốn người này lại cường hãn quá thể. Hoàn toàn chưa từng nghe thấy.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên cũng thể nghiệm được Thần Kiếm lợi hại, nếu như là đơn đấu, vẫn phải cẩn thận lẩn tránh Thần Kiếm mang tới tổn thương, một kiếm này chém xuống, đều có thể phá đi phòng ngự của mình.
- Hay là các ngươi lại chọn một người ra đánh đi?
Bát Hoang đã sắp không chống đỡ nổi nữa, bốn người này quá biến thái! Một thanh Thần Kiếm căn bản không đỡ được!
Đám người Liệt Cốt liếc nhau một cái:
- Ta cảm thấy, chúng ta có thể đoạt Thần Kiếm của y để chơi đùa, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Được.
Tuyệt Thiên lập tức tán thành ý kiến của Liệt Cốt, đoạt thanh Thần Kiếm này, sau đó lấy về cho lão tôn thượng nhìn một chút, xem có phương pháp phá giải hay không.
Bát Hoang làm sao cũng không ngờ được, mình thế mà đụng phải bốn tên quái vật.
Nếu như có thể, lúc trước y nhất định sẽ để bọn họ chọn một người ra tới, ít nhất là một đối một công bằng đọ sức, mà hiện tại bốn người kia đánh một mình mình, mình hoàn toàn không phải là đối thủ.
Bát Hoang thật quá thảm, uy lực Thần Kiếm còn chưa phát ra tới, đã bị đánh cho bán sống bán chết, dù sao từ thực lực cá nhân nhìn lại, đều cao hơn Bát Hoang rất nhiều, đánh chết một tên Bát Hoang, đó là chuyện quá đơn giản.
Lúc này Bát Hoang da tróc thịt bong nằm ở trên cát vàng, cả người phảng phất đã bị đánh mộng bức.
- Thần Kiếm này sờ tới sờ lui cảm giác rất không tệ nha.
Liệt Cốt nhặt Tùy Ý trong tay Bát Hoang lên cười nói.
Tuyệt Thiên cũng nhặt lên một thanh khác, cảm thụ lực lượng Thần Kiếm một thoáng, rất không tệ.
- Các ngươi muốn Thần Kiếm? Ta sẽ không cho.
Bát Hoang bị đánh mộng ép lấy lại tinh thần, hướng phía bốn người trầm giọng nói ra.
Liệt Cốt hừ một tiếng:
- Ta cứ lấy đấy, ngươi còn có thể làm gì?
Đông Tứ và Đát Từ khẽ thở dài, Thần Kiếm nào có dễ cầm như vậy, trừ phi là truyền thừa, bằng không thì...
- Đậu xanh!
Liệt Cốt mắng một tiếng, chỉ thấy Tùy Ý trong tay thế mà đang tan biến.
- Ha ha ha, ta chết cũng sẽ không cho các ngươi!
Vẻ mặt Liệt Cốt lập tức trầm xuống, một luồng lệ khí lập tức bùng nổ.
Đi đến trước mặt Bát Hoang, nâng chân phải lên, hung hăng đạp xuống.
Rầm rầm rầm!!!
Toàn bộ mặt đất nứt ra, cát vàng đều hãm vào trong.
Mà lúc này Bát Hoang đã biến thành một cỗ thi thể không đầu.
Kỳ thật người nắm giữ Thần Kiếm vẫn rất dễ đối phó, đầu tiên phải tìm bốn người mạnh như bọn Liệt Cốt, sau đó liền có thể thỏa thích ngược đãi.
Thực lực căn bản cũng không cùng một cái cấp bậc, chỉ có thể nói bọn Đông Tứ quá lợi hại, không phải là Bát Hoang ngươi quá yếu.
Hơn nữa còn là bốn người đánh một người, có nhàm chán.
Nguyên bản muốn cho lão tôn thượng một cái kinh hỉ, kết quả tốt... Thần Kiếm thế mà còn biết tự hủy.
Đây chính là Song Thần Kiếm, ngay cả Đông Tứ và Đát Từ đều niệm niệm không bỏ, Song Thần Kiếm, Thần Kiếm hiếm hoi như thế.
Ở một bên khác, Dạ Côn cùng Bạch Hiểu đã vào chỗ.
Bạch Hiểu cầm trong tay tự nhiên là Thần Kiếm thuộc tính lôi.
Mà trong tay Dạ Côn chính là thuộc tính hỏa.
- Ngự sử, có đôi khi ta rất kinh ngạc, ngươi tuổi còn nhỏ, vì sao lại ưu tú như vậy?
Bạch Hiểu tò mò hỏi, lúc mình bằng tuổi hắn, còn đang tiếp thụ huấn luyện, nhìn người ta xem, hiện tại đều đã tham dự quốc chiến.
Mình chỉ có thể như một tên trộm, ẩn núp đến một nơi khác, ly biệt quê hương, đã hơn ba mươi năm không có gặp phụ mẫu...
Đáng chết Thánh Nhân!
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Đã muốn đánh nhau, tại sao ngươi lại hỏi mấy vấn đề nhàm chán như thế?
- Chỉ là nhạc đệm trước khi chiến đấu mà thôi.
Bạch Hiểu nói rất nhẹ nhàng, từ trong giọng nói liền có thể hiểu.
- Được, nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi biết, ưu tú chính là lời nguyền của ta.
Bạch Hiểu trong nháy mắt liền bị chọc cười:
- Dạ Côn, ngươi thật rất thú vị, nếu như chúng ta không phải địch nhân, như vậy chúng ta nhất định sẽ trở thành hảo hữu tốt.
- Đừng nói đùa, làm bằng hữu của ngươi, đoán chừng lăn lộn không được tốt lắm.
Dạ Côn nói một câu thật lòng, áo bào đen làm bằng hữu với y, hiện tại ngay cả thi thể cũng không còn.
Ít nhất làm bằng hữu với Côn ca, còn có thể toàn thây, đây là tình huống thảm nhất, dưới tình huống bình thường đều là một phương bị lớn tiếng khen hay.
Chỉ thấy Bạch Hiểu nâng kiếm trong tay lên, chỉ hướng Dạ Côn:
- Thanh kiếm này tên là Lôi Thiểm, ngươi hẳn phải biết tác dụng của nó.
Dạ Côn cũng giơ Thần Kiếm lên:
- Thanh kiếm này gọi là Hỏa Vân Phần Thiên, về phần tác dụng của nó, ta không nói cho ngươi.
- Tới đi! Cho ta kiến thức thực lực của ngự sử một chút!
Bạch Hiểu nâng Lôi Thiểm trong tay lên, thương khung lập tức trở nên u ám, chỉ nghe từng tiếng sấm nổ vang lên bên tai.
- Dạ Côn, nếu như phán quan có hỏi, nhớ kỹ người giết ngươi tên là Bạch Hiểu!
Dạ Côn yên lặng nhìn Bạch Hiểu, khẽ thở dài một hơi, nâng Hỏa Vân Phần Thiên lên, chín đầu Hỏa Long lập tức ngưng kết ra, đánh tới Lôi Thiểm.
Bạch Hiểu không dám khinh thường, dù sao đều là Thần Kiếm, hơi không cẩn thận một chút liền sẽ lạnh
Chỉ thấy Bạch Hiểu giơ cao Lôi Thiểm, từng đạo oanh lôi dũng mãnh lao tới mũi kiếm, sau đó nộ chỉ vọt tới chín đầu Hỏa Long.
Lôi Thiểm trong nháy mắt hóa thành một đạo lôi điện thô cuồng, mang theo tiếng lốp bốp đánh tới Cửu Long.
Xì xì xì!!!
Chín đầu Hỏa Long lập tức bị giật đến co quắp, lôi điện này thế mà còn mang theo hiệu quả tê liệt.
Chuyện này Dạ Côn thật không nghĩ tới.
- Dạ Côn, đã cảm thấy Lôi Thiểm lợi hại chưa? Nó có thể định trụ ngươi, còn có thể khiến thân thể ngươi tê liệt.
Bạch Hiểu thế mà giải thích, Lôi Thiểm trên tay phải phảng phất như muốn phát điên, vô số lôi điện chuyển động trên thân kiếm.
Dạ Côn đến bây giờ đều còn không biết Thần Kiếm của mình có gì đặc biệt, nhìn người ta xem, đều lục lọi ra tới.
- Thần Kiếm của ngươi có hơi khắc chế Thần Kiếm của ta.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Ngự sử, thực lực của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Nếu thật là như vậy, vậy ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.
- Quốc sư, thực lực chân thực của ta, chỉ sợ ngươi không muốn nhìn thấy.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, thế mà muốn thấy thực lực chân thật của mình, không biết sẽ chết người sao?
Bạch Hiểu nghe xong cười nói:
- Nếu là thật, vậy liền lấy ra xem, đừng cất giấu.
- Được, hôm nay ta liền cho ngươi nhìn một chút, cái gì gọi là... nắm đấm!
Chỉ thấy Dạ Côn trực tiếp thu Thần Kiếm lại.
Thấy Dạ Côn hành động như thế, Bạch Hiểu liền sững sờ.
Trong giây phút sững sờ, Dạ Côn đã hoàn thành biến thân.
Khôi giáp màu bạc, áo choàng màu đỏ.
Bạch Hiểu nhìn thấy Dạ Côn sau khi biến thân, vẻ mặt rất là kinh ngạc.
Chuyện này sao có thể? Không thể nào là Ngân Sắc Nam Nhân được! Dạ Côn lại chính là Ngân Sắc Nam Nhân?!