TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 433: Tiệc Mừng

- Hữu Tướng nói không sai, hẳn nên gọi đám người Dạ Trùng trở về Thái Kinh.
Điểm này Thương Minh ủng hộ Hữu Tướng.
Trưởng Tôn Ngự hơi híp mắt, nhàn nhạt hô:
- Tào công công.
Tào công công đứng trước cửa ngự thư phòng cung kính đẩy cửa đi vào:
- Thánh Nhân.
- Triệu kiến Dạ Côn.




Tào công công hơi sững sờ, lập tức chắp tay nói ra:
- Vâng, Thánh Nhân.
Thương Minh cùng Du Hạo Nam liếc nhau một cái, không rõ Thánh Nhân có ý gì, vì sao đột nhiên triệu kiến Dạ Côn.
Tào công công ngựa không dừng vó chạy tới Dạ gia.


Mà Dạ Côn nghe thấy Thánh Nhân triệu kiến mình, mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn lựa chọn đi.
Ngồi ở trong xe ngựa, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Tào công công, không biết Thánh Nhân triệu kiến ta có chuyện gì không?
Tào công công cười nói:


- Tiểu Vương Gia, lão nô cũng không biết có chuyện gì, chỉ là dựa theo Thánh Nhân phân phó làm việc.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Xe ngựa rất nhanh đã đi vào trong hoàng cung, dưới sự dẫn dắt của Tào công công, Dạ Côn đi tới ngự thư phòng.
- Thánh Nhân vạn phúc.


Dạ Côn vào phòng chắp tay hô, phát hiện bên cạnh còn có Thương Minh, Hữu Tướng.
- Miễn lễ, đại công thần.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói.
Thấy thái độ của Thánh Nhân, Dạ Côn cũng có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ tin tức hôm nay không phải do Thánh Nhân thả ra? Là có người muốn châm ngòi sao?


Thế nhưng cho dù là như thế, Thánh Nhân cũng là bên chiếm tiện nghi.
Hơn nữa nghe Thánh Nhân nói lời này Dạ Côn cảm thấy có chút vấn đề, dường như có ý châm chọc.
- Tạ Thánh Nhân.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn, hai tay vỗ bả vai Dạ Côn:


- Anh hùng xuất thiếu niên, Dạ Côn, bản hoàng không nhìn lầm ngươi.
- Không dám nhận.
Dạ Côn khiêm tốn nói ra.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói:
- Dạ Côn, đối với lần chiến sự này, ngươi có ý kiến gì không?


Hiện tại Dạ Côn cũng không biết Trưởng Tôn Ngự có ý gì, sao lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nếu đã hỏi như vậy, Côn ca ta cũng không khách khí.
- Thánh Nhân, tại sao lại chậm trễ vật tư?
Dạ Côn tò mò hỏi, hỏi thẳng vấn đề mấu chốt.


Dù sao nếu có vật tư, nhất định có thể đợi đến khi viện quân tới.
Làm sao phải bỏ thành, làm sao lại chết nhiều người như vậy.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong nhẹ nói ra:
- Điều động vật tư không phải chuyện ngày một ngày hai, nhu cầu của Dạ tướng quân rất lớn, phải gom góp tờ các nơi.


Nghe Thánh Nhân đáp như vậy, Dạ Côn thật không còn lời nào để nói, lấy cớ như thế thật đúng là vô phương phản bác.
Hữu Tướng chắp tay nói ra:
- Dạ Côn, ngươi đây là đang vô lễ với Thánh Nhân!


- Được rồi, bản hoàng cũng đang trả lời vấn đề của hắn, Hữu Tướng không cần nhiều lời.
Trưởng Tôn Ngự tựa hồ không ngại.
Trưởng Tôn Ngự lại hướng phía Dạ Côn hỏi:


- Dạ Côn, lần này không thể bỏ qua công lao Dạ gia các ngươi, thế nhưng... chuyện Dạ tướng quân bỏ thành, ngươi thấy thế nào?
Còn không đợi Dạ Côn trả lời, Thương Minh bên cạnh đã chắp tay nói ra:


- Năm đó Dạ tướng quân thề ở trước mặt Thánh Nhân, thành còn người còn! Thế nhưng Dạ tướng quân lại vi phạm thệ ngôn, lúc ấy Hữu Tướng cũng có mặt đi.


- Đúng vậy, hơn nữa còn có bách quan, nhưng bởi vì Dạ tướng quân bỏ thành, dẫn đến viện quân toàn diệt, ngay cả đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên cũng chết trận, thật khiến người thất vọng đau khổ.
Du Hạo Nam bi thống nói ra.
Thương Minh tiếp tục nói:


- Ở trong chuyện này, điểm đáng ngờ tầng tầng, bên trong Dạ gia quân có mật thám Ngũ Nhạc, bằng không sao có thể đưa sai tình báo, ta vô cùng hoài nghi tên mật thám này chính là Dạ Trùng.
- Không có khả năng, đại bá ta không thể nào là mật thám Ngũ Nhạc.


Dạ Côn trầm giọng nói, Đại bá là người thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không cấu kết với Ngũ Nhạc.
Lúc này Trưởng Tôn Ngự giơ tay lên:
- Được rồi, các ngươi đều là trợ lực của bản hoàng, đừng ầm ĩ nữa.
- Thánh Nhân, đại bá ta nhất định không phải mật thám.
Dạ Côn chắp tay nói ra.


- Bản hoàng đương nhiên rõ ràng, sau khi chiến sự an ổn lại, ta sẽ triệu hồi đại bá ngươi trở về nói chuyện.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra.
Dạ Côn hơi khẽ cau mày, triệu hồi đại bá về, vậy hẳn sẽ có phụ mẫu cùng theo.


- Còn một việc, lời đồn ở bên ngoài Dạ Côn ngươi đừng để ở trong lòng, hẳn là có người ở trong bóng tối giở trò quỷ.
Trưởng Tôn Ngự lại bổ sung một câu.
Dạ Côn trầm ngâm nói ra:
- Ta biết rồi.


- Được rồi, các vị ái khanh đều tỉnh táo một chút, dù sao chúng ta đã đánh thắng trận, nên ban thưởng thì ban thưởng, nên xử phạt thì xử phạt! Đều đi về nghỉ ngơi đi, sau này bản hoàng sẽ tổ chức yến tiệc ăn mừng.
Ba người chắp tay, lập tức thối lui ra khỏi ngự thư phòng.


Dạ Côn nhìn Thương Minh bên cạnh một chút, còn có Du Hạo Nam, hai người kia hẳn là muốn hại Dạ gia ta.
Một đường không nói chuyện, tại cửa hoàng cung phân tán, đường ai nấy đi.
Bất quá trên đường trở về nhà, Dạ Côn suy nghĩ một chuyện...
Đại bá có phải mật thám hay không.


Đại bá hình như có quan hệ với Ngũ Nhạc, nữ nhân đại bá yêu ở ngay trong Ngũ Nhạc.
Trước đó đi Ngũ Nhạc còn muốn tìm thử, kết quả không tìm được người.
Chẳng lẽ đại bá lại vì một nữ nhân mà phản bội Thái Kinh? Chuyện này không có khả năng lắm.


Mang theo nghi hoặc, Dạ Côn trở về nhà.
- Đại ca, như thế nào?
Dạ Tần thấy đại ca trở về, liền lập tức tới hỏi.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Thánh Nhân định tổ chức yến tiệc ăn mừng, đến lúc đó sẽ triệu hồi cha và đại bá trở về.
- Vậy còn tin đồn buổi sáng hôm nay?


Trưởng Tôn Nhị tranh thủ thời gian hỏi thăm.
- Thánh Nhân nói ta đừng để ở trong lòng.
Trưởng Tôn Nhị nghe xong cũng thở phào một hơi, nếu y đã nói như thế, vậy những tin đồn kia hẳn không phải do y truyền ra.
- Phu quân, ngươi nhìn ý của Thánh Nhân hôm nay, y là muốn xử lý như thế nào?


Diệp Ly rót một chén trà tới, lo lắng hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Tâm tư của Thánh Nhân, ta không đoán được.
- Côn ca, vậy lần này bá phụ bá mẫu trở về không có nguy hiểm chứ.
Nguyên Chẩn quan tâm hỏi.
- Sẽ không.


Nếu như Thánh Nhân triệu hồi cha trở về, đây không phải đang tăng độ khó cho mình sao?
Hay là nói, Thánh Nhân định làm một vố lớn?
Tập trung đám người Dạ gia lại một chỗ, sau đó trực tiếp động thủ?
Chuyện này cũng rất có khả năng, hiện tại rất tò mò trên yến tiệc sẽ có trò vui gì.


Mặc kệ là trò vui gì, đều phải chuẩn bị chu đáo mới được.
Tuyết rơi căn bản không có dấu hiệu dừng lại, tuyết bay đầy trời cũng khiến tâm tình mọi người rất tốt, dù sao Thái Kinh đã rất lâu không có tuyết rơi, cộng thêm tin thắng trận, niềm vui dường như được nhân lên.


Sáng sớm ngày thứ hai, tuyết đọng đã cao đến một thước.
Nhưng mà Dạ Côn đang ngủ say lại nghe thấy...
- Thiếu gia, đại sự không ổn!!!
Dạ Côn bất lực thở dài, sao không thể nói một câu, thiếu gia... tin tức tốt đây.
- Có chuyện gì?
Dạ Côn mở cửa hỏi.


- Thiếu gia... hôm nay ta cùng Đát Từ đi mua đồ ăn, người trên đường phố đều đang nói, Thánh Nhân kéo dài không cấp vật tư, dẫn đến cứ điểm thất thủ, còn nói Thánh Nhân muốn mượn chuyện này diệt trừ Dạ gia quân.
Dạ Côn:......


CMN, đến cùng là ai đang kiếm chuyện, đây rõ ràng là đang khích bác Dạ gia với Thánh Nhân.


Đọc truyện chữ Full