Đương nhiên, cũng có thể là do gia gia thả tin tức ra.
Trước đó thái độ của gia gia chính là muốn phản, thay vì bị động, còn không bằng chủ động xuất kích.
Hơn nữa làm như thế, liền có thể đả kích Thánh Nhân một phen.
Hãm hại công thần, đủ cho Thánh Nhân ăn một bụng.
Lúc này mặt ngoài Thái Kinh đang chúc mừng thắng lợi, thế nhưng bên trong lại chướng khí mịt mù.
Tất cả mọi người đều đang đàm luận lần chiến sự này, đến cùng là Thánh Nhân vì muốn củng cố địa vị, hay là do Dạ gia muốn mưu phản.
Lập tức liền phân ra hai phái, có người cảm thấy, đây là âm mưu của Thánh Nhân, cũng có người cảm thấy, đây đều là do Dạ gia biểu diễn.
Mười ngày sau, Dạ Minh, Đông Môn Mộng, Dạ Trùng, còn có vài vị phó tướng Dạ gia quân trở về Thái Kinh.
Cũng không có mang Dạ gia quân trở về, nếu như trở về còn dẫn theo Dạ gia quân, vậy thì thật là muốn đoạt vị rồi.
Dạ Trùng về nhà trước, nhà này dĩ nhiên chính là nhà bên phía Dạ Tư Không.
Mà Dạ Minh và Đông Môn Mộng khẳng định phải về nhà của nhi tử.
Hôm nay Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đều chuẩn bị chỉnh chu một phen, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, phải chú ý một chút.
Bất quá Tử Yên cô nương, có lẽ Dạ Minh đã từng thấy qua.
Dù sao ngày đó ở trong hoa lâu, hai cha con còn gạch qua.
- Cha, mẹ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng ở trước cửa ra vào nghênh đón, từ xa đã nhìn thấy phụ mẫu đi tới, bộ dáng phi thường vui vẻ.
Đông Môn Mộng cười duyên nói:
- Nhanh để mẫu thân nhìn thê tử Tần Tần một chút.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đứng ở phía sau xấu hổ, cực kỳ giống tiểu tức phụ lúc mới về nhà chồng.
- Ôi, Tần Tần không có khoác lác nha, quả nhiên đều rất xinh đẹp.
Đông Môn Mộng hướng phía nhi tử trêu ghẹo nói.
Dạ Minh nhìn hai đứa con trai thở dài một hơi, tại sao hai đứa con trai của mình đều có hai người... vì sao mình lại không được.
- A, vị này là?
Đông Môn Mộng nhìn về phía Diệp Lưu tò mò hỏi.
Diệp Lưu lập tức khẩn trương lên, hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân.
Mà Đông Môn Mộng chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, khiến Diệp Lưu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
- Mẫu thân, đây là thê tử còn chưa xuất giá của con, Diệp Lưu, muội muội của Diệp Ly.
Dạ Côn thản nhiên giới thiệu Diệp Lưu.
Khóe miệng Dạ Minh giật một cái.
Nhi tử đều đã tìm được người thứ ba!!!
Mình lúc nào mới có thể tìm đến người thứ hai?
Đông Môn Mộng kinh hô nói ra:
- Côn Côn, con thật đúng là lợi hại, mạnh hơn cha con nhiều.
Dạ Côn:......
Dạ Minh biểu thị, có bản lĩnh ngươi để cho ta tìm, Dạ Minh ta không tìm đến hàng thập phân, vậy liền có lỗi với cái danh xưng Nhan Vương này.
- Đúng là không tồi nha.
Đông Môn Mộng nhìn mấy đứa con dâu, rất là hài lòng, từng người đều mỹ mạo, ánh mắt nhi tử thật tốt.
Đột nhiên! Đông Môn Mộng nhìn về phía Diệp Tử Tử.
Tiểu nữ hài này, chẳng lẽ
Hiện tại Côn Côn ngay cả tiểu nữ hài cũng không tha sao...
Dạ Côn vừa nhìn biểu lộ của mẫu thân liền biết:
- Mẫu thân, vị này là Diệp Tử Tử, là biểu muội của Ly Nhi.
- Ồ, là như thế à, dọa mẫu thân một hồi.
Dạ Tần cười nói:
- Cha, mẹ, chúng ta vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm.
- Đi đi đi, vào nhà rồi nói.
Hôm nay Đông Môn Mộng rất vui, còn Dạ Minh thì lại ganh tị với nhi tử.
Thật muốn đi thỉnh giáo nhi tử, hai thằng nhóc các ngươi làm như thế nào, nhanh truyền thụ mấy chiêu cho vi phụ.
Làm con dâu, hiện tại chính là thời khắc thể hiện, từng người vây quanh Đông Môn Mộng ân cần hỏi han, Đông Môn Mộng vô cùng hưởng thụ.
Đây là chỗ tốt khi có nhiều con dâu.
Thậm chí không cần phải tự làm cơm, toàn bộ do con dâu làm, đây quả thực giống như cuộc sống của thần tiên.
- Mẫu thân à, ăn nhiều một chút, con thấy người còn gầy hơn lúc trước đó.
Nhan Mộ Nhi rất biết nịnh nọt Đông Môn Mộng.
Nghe thấy con dâu nói mình gầy, Đông Môn Mộng cười đến híp mắt lại.
- Đúng vậy đó mẫu thân, ăn nhiều bồi bổ mới được, quá gầy.
Đông Môn Mộng cười hỏi:
- Là thật sao? Gần đây mẫu thân còn đang giảm béo đây.
Phụ tử ba người:......
Chủ đề của đám nữ nhân giản dị tự nhiên như thế.
Còn chủ đề của nam nhân... đương nhiên chính là đại sự rồi.
- Côn Côn, Tần Tần, buổi tối hôm nay qua nhà gia gia các con ăn cơm.
Dạ Minh thấp giọng nói ra.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe thấy phải qua nhà gia gia ăn cơm, liền sửng sốt một chút.
Không phải cha đã...
Dạ Côn cảm thấy, hẳn là bàn chuyện đi, dù sao lần này Thánh Nhân triệu tập, cũng không phải đơn giản như vậy.
Dạ gia phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Dù sao chuyện này quan hệ đến vấn đề tồn vong của Dạ gia, không thể không cẩn thận.
Ngay cả cha cũng buông xuống khúc mắc.
Mặc dù năm đó bị đuổi ra, nhưng nói thế nào trong người vẫn chảy dòng máu của Dạ gia, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc trước Dạ Minh cùng từng nói ra, Dạ Minh cùng tiến lùi với Dạ Trùng.
Kỳ thật Dạ Côn muốn hỏi chuyện của đại bá, nhưng cảm thấy hỏi như vậy rất không ổn, như thế sẽ giống như mình hoài nghi đại bá vậy.
Thế nhưng mấy ngày nay Dạ Côn hồi tưởng lại, ngoại trừ Thánh Nhân có tình nghi ra, đại bá cũng có thể nói có tình nghi.
Nếu như đêm hôm đó sau khi mình cùng Tuyệt Thiên rời đi, đại bá thả tin tức ra ngoài, vậy chuyện này liền có thể nói tới thông.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng Dạ Côn vẫn không muốn đi hoài nghi đại bá, cảm thấy Thánh Nhân có hiềm nghi lớn hơn.
Hai huynh đệ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.
- À phải, hai đứa con đã cưới vợ được mấy tháng rồi, sao bụng của con dâu không có phản ứng gì hết vậy.
Đông Môn Mộng nhìn bụng của đám con dâu, từng người đều rất bằng phẳng, căn bản không có dấu hiệu nhô ra.
Nói đến vấn đề sinh con, biểu lộ của đám con dâu đều rất ngượng ngùng.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị biểu thị sẽ nhanh thôi.
Mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi muốn tố khổ với mẫu thân, chúng ta cũng muốn, thế nhưng Côn Côn nhà ngươi không cho a.
- Mẫu thân, hiện tại tình huống không tốt, chưa phải lúc sinh con.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nghe xong, liền cảm thấy phu quân chính là không cho, còn kiếm cớ.
Nhưng mà Dạ Côn rất muốn nói với mẫu thân, mẫu thân à, người không biết các nàng, các nàng là vạn tuổi cất bước đấy.
Các nàng đây là trâu già muốn gặm tiểu Côn Côn a.
Đông Môn Mộng nghiêm sắc mặt:
- Côn Côn, lời này của con không đúng rồi, làm sao lại không thể sinh con, hài tử chính là kết tinh của tình yêu, gia tộc không có hài tử, không phải một cái gia tộc hoàn chỉnh, biết không?
- Mẫu thân nói rất đúng.
Diệp Ly vô cùng tán đồng mẫu thân, phu quân ngươi nên nghe mẫu thân đi.
Nhan Mộ Nhi cũng phụ họa theo:
- Quả thật là như thế.
- Côn Côn, con có nghe không, chờ chuyện này qua đi, ngươi liền thành hôn với Lưu Nhi, sau đó nhanh chóng mang thai hài tử, mẫu thân giữ giúp cho các con, còn có Tần Tần, con cũng như vậy, nam hài tử nên chủ động một chút.
Đối mặt với lời nói của Đông Môn Mộng, mọi người trực tiếp im lặng.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, Dạ Côn cùng Dạ Tần đột nhiên cảm thấy, phụ mẫu không ở bên cạnh, cũng có chỗ tốt.
Vừa về đến liền bắt chúng ta sinh con.
Sau đó, phụ tử ba người ngồi ở trong cái đình nhỏ ở phía sau uống rượu nóng, thưởng thưởng cảnh tuyết.