TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 256: Thì ra là thế

“A...!” Đây là thanh âm Yến kêu lên, nàng phát hiện có người đi vào, hơn nữa còn đè lên người người kia, vì thế nàng kinh hoàng kêu lên




“Chị, nhỏ tiếng thôi.” Trần Thiên Minh đau lòng nói với Yến. Hiện giờ, hắn đang phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng mình trên người tên gian phu kia, nhất định là hắn câu dẫn Yến, hoặc là hắn đánh thuốc Yến, sau đó mới làm nàng. “M nó, tên khốn, dám ở cùng một chỗ với Yến của ta, ta không giết ngươi, ta không gọi là Trần Thiên Minh nữa.” Nói xong, Trần Thiên Minh chỉ hận không giết được tên gian phu này.


“Thiên Minh, là em?” Yến nghe ra đây là thanh âm của Trần Thiên Minh, sự kinh hoàng trong lòng đã giảm hẳn, nàng vội bật đèn ở đầu gường, sau đó yêu kiều nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, em không phải nói là sáng mai mới về sao?
Thế nào mà hiện giờ đã về rồi?”


“Chị, nếu không phải hiện giờ em trở về, làm sao phát hiện gian tình của chị?”
Trần Thiên Minh càng nói càng đau lòng, ai, sớm biết như vậy, hắn đã không trở về.


“Cái gì mà gian tình, em nói cái gì thế? Ai da, em đè nàng ta đau đó.” Yến nhìn thấy tay Trần Thiên Minh đang đặt trên ngực “tên gian phu, một tay lại bóp cổ, nàng vội vàng kêu lên.
“Chị, chị còn đau lòng cho hắn sao?” Trần Thiên Minh thật sự là buồn muốn chết, Yến thế nào mà giờ vẫn còn nghĩ cho tên kia.


“Em nói cái gì hả? Thiên Minh, mau buông tay, em đề Tiểu Mẫn sắp khong chịu nổi rồi kìa.” Yến thấy Trần Thiên Minh vẫn hiểu lầm mình, vội vàng đền kéo tay
Trần Thiên Minh.


“Tiểu Mẫn, là Tiểu Mẫn ở cùng phòng với chị lúc trước?” Trần Thiên Minh vội quay đầu lại, quả nhiên, hắn thấy người ở dưới hắn chính là Tiểu Mẫn, hiện tại Tiểu


Mẫn đang bị hắn bóp muốn nói cũng không nói được. Về mặt nàng vừa tức vừa thẹn, làm Trần Thiên Minh không biết phải nói gì. Hi giờ, điều duy nhất hắn phải làm là nhanh chóng thả tay khỏi cổ Tiểu Mẫn.


“Khụ khụ...” Tiểu Mẫn được Trần Thiên Minh thả tay ra vội vàng ho liên tục, tuy là Trần Thiên Minh không bóp chết ang, nhưng mà Trần Thiên Minh lúc đó đang giận, ra tay cũng không nhẹ.


“Chị, sao chị không nói sớm? Làm hại em thiếu chút nữa thì đối với Tiểu Mẫn bất lợi.” Trần Thiên Minh có chút cảm thấy may mắn, may là hắn không xuống bếp lấy dao, nếu không thì Tiểu Mẫn đã chết rồi.
“Chị nói cái gì hả, không phải em nói là sáng mai mới về sao? Lúc chiều, Tiểu


Mẫn gọi điện cho chị, nói là hôm nay nàng về thành phố thăm người thân, buổi tối muốn cùng chị tán gẫu, chị cũng nghĩ là sáng mai em mới về thành phố J, vì thế liền đồng ý với nàng, hơn nữa, cũng đã lâu rồi không cùng tâm sự.” Yến trừng mắt nhìn


Trần Thiên Minh, nén giận nói. Cái gì mà nàng có gian tình, có gì mình phải xin lỗi hắn, nghe lời nói vừa rồi của Trần Thiên Minh, nàng trong lòng rất bực.
“Chị, đừng tức giận, là do em sai, em nghĩ là có một nam nhân ngủ trên giường.”


Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói. “Em nghĩ là chị cho em đội nón xanh? Em làm sao không hiểu lầm chứ?” Trần Thiên Minh trong lòng thầm nói.


“Anh vẫn còn đè tôi.” Tiểu Mẫn vẫn bị Trần Thiên Minh để bên dưới, nàng nhỏ giọng nói. Hiện giờ nàng, vừa thẹn vừa vội, bởi vì cánh tay của Trần Thiên Minh vẫn còn đè lên bộ ngực cao vút của nàng, loại cảm giác đau đau tê tê này khiến nàng cảm thấy rất lạ.


“Tôi đè cô?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chuyển ánh mắt từ Yến qua tiểu mân, vừa nhìn thấy, hắn càng thêm ngại ngùng. Bởi vì hiện giờ, tuy là tay của Trần Thiên


Minh đã rời khỏi cổ Tiểu Mẫn, nhưng hắn cố giải thích với Yến, thế nên tay vẫn đặt trên ngực Tiểu Mẫn. Cảm giác mềm mại này làm hắn không muốn buông tay ra, nhưng mà Tiểu Mẫn đã tức giận với hắn từ lâu rồi, chính hắn làm sao mà muốn buông ra chứ?


“Hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chạy ra ngoài, hiện giờ, hắn không chạy ra ngoài, còn đợi gì chứ? Vừa rồi, hắn đề lên bộ ngực của Tiểu Mẫn, cảm giác được sự mềm mại vô cùng, lại không cảm nhận được nịt ngực, chẳng lẽ, Tiểu Mẫn có thói quen khi ngủ thì không đeo nịt ngực. Nghĩ vậy,


Trần Thiên Minh ngồi ở trên sofa phòng khách cười ɖâʍ đãng. được chứ?” Yến đi ra
“Thiên Minh, em nhanh đi tắm rửa đi, sau đó ngủ ở phòng khách, nói với Trần Thiên Minh.


“Em ngủ ở phòng khách sao?” Trần Thiên Minh âm thầm hít một hơi, giường của mình lại không thể ngủ, thật là đáng tiếc, thật ra thì hắn là một người rất tùy tiện, cho dù là ba người ngủ trên giường, hắn cũng đâu có ý kiến gì, cùng lắm thì mình nằm ít một chút, hoặc là một mỹ nữ ngủ trên người mình, vậy cũng không vấn đề.


“Đương nhiên, em là nam nhân, Hiện giờ lại muốn như vậy, làm sao có thể kêu
Tiểu Mẫn ra ngoài chứ. Ai kêu em gạt chị là ngày mai mới về, nếu không, chị đã không đồng ý để Tiểu Mẫn ngủ lại rồi.” Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cười yêu kiều.


“Em chỉ là muốn cho chị một bất ngờ thôi, ai biết chuyện lại như vậy, khi đó em chi tức giận, nên không nghĩ đến.” Câu kế tiếp tất nhiên Trần Thiên Minh không nói ra.


“Em nghĩ là chị ở cùng một nam nhân? Thiên Minh, không ngờ được là em lại không tin chị?” Yến đã có chút tức giận, nàng khẽ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nói.
“Em quan tâm đến chị mà, cho nên mới hiểu làm như vậy, chị, sau này em không như vậy nữa.” Trần Thiên Minh ngại ngùng nói.


“Hừ, còn muốn lần sau ư?” Yến yêu kiều mắng, khiến Trần Thiên Minh không khỏi ngây người. Hắn xúc động ôm Yến thật chặt, hưng phấn nói: “Chị, em muốn chị chết mất.”


“Thiên Minh, đừng mà, Tiểu Mẫn còn đang ở trong phòng, em đi tắm rửa trước đi, được không?” Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh kích động như vậy mặt đỏ bừng, nàng giục Trần Thiên Minh.
“Được, em đi tắm trước, chị phải chờ em đó.” Trần Thiên Minh đã nghe ra ý của


Yến, hắn biết Yến đã đồng ý với mình, vì thế vội vàng lấy quần áo trong hành lý ra, rồi chạy vọt vào nhà tắm. Ngồi xem hơn 10 tiếng rồi, trên người hắn cũng toàn mồ hôi.


Trần Thiên Minh tắm rửa xong, hắn từ trong nhà tắm đi ra, thế nhưng lại không thấy Yến. Ài, xem ra là Yến đi ngủ rồi, nghĩ vậy, Trần Thiên Minh bực mình, ngẩn người ở sofa.


“Thiên Minh,” Chẳng biết là lúc nào, Yến đã đứng trước mặt Trần Thiên Minh, nàng nhìn Trần Thiên Minh có chút gầy đi, lại đen ra, vì thế nhỏ giọng nói.
“Chị.” Nghe được tiếng của Yến, Trần Thiên Minh mừng rỡ hô ầm lên, hắn vội quay đầu, cao hứng nói.


“Em nhìn mình xem, bên ngoài không tự chiếu cố bản thân cho tốt, gầy đi rồi kia.” Yến đau lòng nói. Nàng đã một tháng rồi không gặp Trần Thiên Minh, cũng không nghe được giọng nói của hắn, trong lòng nàng rất nhung nhớ.


“Chị, chị có nhớ em không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm Yến đến trước mặt mình, sau đó để nàng ngồi lên đùi mình, tiếp theo thì hai tay không yên phận vuố ve bộ ngực đầy đặn của Yến.
“Ưm.” Yến nhẹ nhàng hừ một tiếng, xem như trả lời.


“Chị, em nhớ chị muốn chết,” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực cao ngất của Yến, phía dưới của hắn cả tháng nay không để làm việc có ích, hiện tại đã bắt đầu dựng lên chạm vào mông Yến, nhẹ nhàng cọ cọ vào đó.


“Thiên Minh, không muốn...” Yến nhẹ nhàng hộ Trần Thiên Minh. Tuy là nàng nói không muốn, nhưng nội tâm nàng lại rất muốn. Nàng cả tháng nay không được
Trần Thiên Minh làm dịu, nàng sao lại không cần chứ? “Chị, Tiểu Mẫn đang ngủ ư?” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng thì thầm bên tai Yến.


“Ư... Tiểu Mẫn đang ngủ, em không biết xấu hổ, vừa rồi nặng tay như vậy, làm nàng ta đau, trong lòng oán hận em đó.” Yến nhẹ nhàng vỗ lên tay Trần Thiện
Minh, sau đó yêu kiều nói.


“Đấy là hiểu lầm thôi, em lúc đấy đang tức giận.” Trần Thiên Minh ngiạ ngùng nói: “Chị, chị giúp em giải thích với Tiểu Mẫn một chút, để nàng đừng tức giận.”
Cùng lắm thì mình để nàng bóp cổ, đè ngực lại là được.


“Chị nói rồi, hiện giờ không có việc gì, nàng đã ngủ rồi.” Yến trìu mến nhìn Trần
Thiên Minh, nàng biết là đêm nay Trần Thiên Minh vì nàng, nên mới xúc động như vậy.


“Chúng ta cùng làm thôi, cũng lâu quá rồi.” Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng nói. Vừa rồi hắn từ miệng Yến biết được, nàng nói là Tiểu Mẫn đã ngủ, hiện có thể làm một số hoạt động có ích. hồng lên, nhỏ giọng
“Em nói nhỏ thôi, đừng đánh thức Tiểu Mẫn.” Yến mặt nói.


Lúc này, Trần Thiên Minh không nói gì cả, mà nếu nói, thì phải là: “Dư thừa, một mỹ nhân ở ngay trước mặt mình, chính mình còn không làm, vậy thì mình không phải là nam nhân rồi.” Nghĩ vậy, hắn lại dùng sức bóp bóp ngực Yến.


“Chị, chị không mang nịt ngực?” Trần Thiên Minh hưng phấn nói. Hắn bóp bóp ngực nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy là còn cách một lớp quần áo, nhưng gần như cũng không có khác biệt gì.


“Ừ...” Yến thẹn thùng rên lên, “Chị, nữ nhân chúng ta bình thường là như vậy, tối ngủ thì không...” Yến đã không còn nói được tiếp nữa, bởi vì tay của Trần


Thiên Minh đã theo áo ngủ vuốt ve hạ thân nàng, bàn tay nhẹ nhàng thám hiểm u cốc, kích thích trong lòng làm nàng hưng phấn không nói lên lời.


Trần Thiên Minh một bên thì sờ sờ giữa hai chân nàng, phía dưới cũng không yên lành gì cọ cọ vào mông nàng, dù là hai người đều mặc quần áo, nhưng cảm giác mềm mềm, cùng cứng này, khiến Trần Thiên Minh hưng phấn không thôi.


Mà Yến cũng vậy, tuy là Trần Thiên Minh không đi vào phía dưới của nàng, nhưng phía dưới cứng rắn của hắn cũng cọ cọ vào mông nàng, bởi vì đổ ngủ của nàng làm bằng tơ, mỏng manh nên cảm giác giống như không mặc gì vậy. Mà Trần


Thiên Minh cũng chỉ mặc một cái quần đùi ngủ, lọai quần này cũng mỏng vô cùng, cho nên Trần Thiên Minh dựng lên như vậy, cũng như là không cách lớp quần áo nào vậy.


“Ưm” Yến nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hạ thân nàng bị Trần Thiên Minh dùng sức vuốt ve, nàng cảm tưởng như nó lớn ra vậy, mà mông nàng lại bị tiểu Thiên
Minhkích thích, khiến nàng vô cùng hưng phấn, phía dưới đã bắt đầu ươn ướt, giống như là làm ướt hết cả qυầи ɭót vậy.


“Chị, em muốn...” Trần Thiên Minh đẩy Yến lên, bắt đầu cởi qυầи ɭót của nàng.
Yến giống như một cô gái thẹn thùng, nàng nhắm mắt lại, tùy ý để Trần Thiên
Minh làm gì thì làm. Đột nhiên, nàng như nỉ non với Trần Thiên Minh: “Thiên
Minh, nói nhỏ thôi, đừng đánh thức Tiểu Mẫn.”


Lúc này, cửa phòng của Trần Thiên Minh, giống như là nghe được tiếng của Yến, cũng đang chậm rãi đóng lại.


Đọc truyện chữ Full