Trần Thiên Minh ăn cơm ở quán dưới nhà xong, hắn liền đi về huyện J. Chung
Hướng Lượng đã nói với hắn, sau khi hắn rèn luyện xong sẽ cho hắn có thời gian về thăm nhà một chút, sau đó ba ngày thì phải về thành phố M, để bàn bạc công việc, vì thế hắn vội vàng đến thăm Lưu Mỹ Cầm, xem nàng hiện giờ ra sao?
Mặc dù trên điện thoại đã nói là không có việc gì, nhưng mà Trần Thiên Minh lại rất nhớ nàng cũng cha mẹ mình.
Tại huyện J, Trần Thiên Minh ở lại ba ngày, sau ba ngày ở lại chơi cùng gia đình, hắn liền quay lại thành phố M. Lúc này, hắn không trở lại một mình, mà còn có
Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô cùng đến thành phố M, theo lời Chung
Hướng Lượng nói, thì hiện giờ thời cơ đã đến, cần phải hành động. Nghĩ đến có thể động thú với Thái Đông Phong, trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng.
Cả đám Trần Thiên Minh ở trong một gian phòng của khách sạn gặp Chung
Hướng Lượng, mà Tiểu Hạ cũng ở đó.
“Sư huynh, sư phụ.” Cả đám Trần Thiên Minh nhìn thấy Chung Hướng Lượng, cao hứng hô lên. Tuy là Chung Hướng Lượng không trực tiếp giúp họ, nhưng nếu không có hắn dẫn đường, mọi người cũng không tiến bộ lớn như vậy.
“Thiên Minh, A Quốc, mọi người ngồi đi, anh đã nhận được thư của chưởng môn sư huynh, anh ấy nói là mọi người tiến bộ rất nhiều, đặc biệt là Thiên Minh, tiến bộ phải nói là thần tốc. Thiên Minh, đến đây, để sư huynh thử một chút.” Chung
Hướng Lượng gọi đám Trần Thiên Minh đến, rồi nháy mắt với Tiểu Hạ, ý bảo hắn ra cửa trông, sau đó cao hứng đón tiếp đám Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe thấy Chung Hướng Lượng nói như vậy, hắn liền đưa bàn tay mình về phía Chung Hướng Lượng. Chung Hướng Lượng đặt tay hắn lên trên tay của Trần Thiên Minh, sau đó thì bắt đầu vận công, muốn thử xem nội lực của
Trần Thiên Minh ra sao.
Một lát sau, Chung Hướng Lượng nhìn thoáng qua Trần Thiên Minh, hắn vẫn đừng đó, cười với mình, nhưng mình có dùng bao nhiêu nội lực cũng không thấy được nông sâu của Trần Thiên Minh, hơn nữa mình còn tăng nội lực lên tay Trần
Thiên Minh, nhưng tất cả đều như là nước vào biến lớn, biến mất hết.
Chung Hướng Lượng cắn răng, dùng toàn thân công lực, sau đó nhằm tới tay của
Trần Thiên Minh. Hắn không tin, cho dù là một tháng này, Trần Thiên Minh có mạnh như lúc trước, thì cũng không thể vượt qua công lực của hắn, vì thế, hắn dùng tới 10 thành công lực, muốn xem công lực thật sự của Trần Thiên Minh ra sao.
Chỉ là, Chung Hướng Lượng vẫn phải thất vọng, bởi vì, hắn phát hiện thời điểm hắn dùng toàn bộ công lực đọ sức với Trần Thiên Minh, thì tay của Trần Thiên
Minh chỉ phát ra chút chân khí, đám chân khí này không mạnh, cũng không yếu, chi vừa đủ để áp chế nội lực của hắn, sau đó đem nội lực của hắn biến thành vô ảnh vô tung.
“Sư huynh, được rồi chứ? Anh đừng dùng quá nhiều nội lực, nếy không em lại chịu không nổi.” Trần Thiên Minh mim cười với Chung Hướng Lượng, hắn biết
Chung Hướng Lượng đã dùng toàn bộ nội lực, vì thế, liền kiếm thang choc hung hướng lượng xuống.
“Thiên Minh, em hiện tại thật sự là rất lợi hại.” Chung Hướng Lượng bỏ tay Trần
Thiên Minh ra, cao hứng nói. Theo như công lực hiện giờ của Trần Thiên Minh, xem ra đã hơn hắn xa, hiện giờ, có được Trần Thiên Minh trợ giúp, hắn sao còn phải sợ đám yêu ma quỷ quái kia, đem bắt toàn bộ nhân mã của chúng lại cũng được. Nghĩ vậy, Chung Hướng Lượng lại cười ha hả.
“Sư huynh, anh không sao chứ?” Trần Thiên Minh cẩn thận hỏi, Chung Hướng
Lượng không phải là thấy công lực không bằng mình, tức giận quá đầu có vấn đề chứ?
“Haha, Thiên Minh, anh làm sao có chuyện gì chứ? Anh đang cao hứng mà, sau này có em trợ giúp, anh không sợ nữa rồi.” Chung Hướng Lượng nói xong lại cười to.
Chung Hướng Lượng cười xong, lại duỗi người đi đến thử nội lực của đám Lâm
Quốc, sau khi thử xong, hắn kỳ quái hỏi: “Kỳ quái, võ công của Thiên Minh tiến nhanh như vậy, anh còn có thể tiếp nhận, nhưng nội lực của đám Lâm Quốc cũng tiến nhanh như thế, điều này làm anh thật sự không tin tưởng được. Thiên Minh, em nói cho anh, chuyện này rút cục là sao?”
Trần Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng cứ nhìn chằm chằm hắn, ngại ngùng nói: “Sư huynh, chuyện là thế này. Vì thế, sau đó Trần Thiên Minh liền mang chuyện làm sao đề cao chân khí cho đám Lâm nói ra cho Chung Hướng
Lượng.
“Ỏ, thì ra là như vậy,” Chung Hướng Lượng vỗ đùi một cái, cao hứng nói. Trần
Thiên Minh có được ba hảo thủ như đám Lâm Quốc giúp đỡ, về sau, Trần Thiên
Minh càng như hổ thêm cánh, chuyện này đúng là một kinh hỉ ngoài ý muốn của hắn. Xem ra, hắn chọn Trần Thiên Minh, thật sự là quá đúng đắn. Không, phải nói là sư phụ chọn đúng, hiện giờ, lấy công lực của Trần Thiên Minh, ở huyền môn chỉ có sư phụ mới là đối thủ của hắn.
“Ha ha, sư huynh, để 1 chê cười rồi.” Trần Thiên Minh lắc đầu, khiêm tốn nói.
“Thiên Minh, anh ở đây thành thật nói cho em biết, anh đã thử qua công lực của
Thái Đông Phong, chỉ cần ba người Lâm Quốc liên thủ lại cũng có thể đối phó Thái
Đông Phong. Cho nên, em muốn tìm Thái Đông Phong báo thù, thì cần chờ đợi. Chỉ có điều là trong khoảng thời gian này, anh không thấy Thái Đông Phong công khai lộ diện ở thành phố M, có vẻ là hắn trốn rồi.” Chung Hướng Lượng nói với Trần
Thiên Minh. store
“Trốn rồi?” Trần Thiên Minh nghe thấy, trong lòng không hiểu có cảm giác gì.
“Em đừng vội, Thái Đông Phong trốn khong thoát đâu, chỉ cần chúng ta chăm chú nhìn Ma Vương, hắn nhất định sẽ lộ diện. Hiện giờ, anh có một việc quan trọng muốn nói cho em.” Chung Hướng Lượng nói đến đây, sắc mặt hắn nghiêm trọng hăn.
“Chuyện gì? Sư huynh,” Trần Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng như vậy, hắn cũng nghiêm túc hơn.
“Thiên Minh, trước kia, anh không phải đã nói qua với em sao, kêu em đến thành phố M này xây dựng sự nghiệp chứ sao? Anh là muốn em đến thành phố M mở một công ty bảo an, anh xuất tiền, còn mọi người thì chịu trách nhiệm quản lý cùng bảo an, chuyên nghiệp vụ mọi người không cần quản, chỉ cần nghe anh, đến lúc đó anh tìm nghiệp vụ cho mấy người.” Chung Hướng Lượng tuy là nói rất nhỏ, nhưng tất cả đám người Trần Thiên Minh đều nghe rõ.
“Công ty bảo an?” Cả đám Trần Thiên Minh ngẩn người ra, bọn họ tất nhiên là hiểu thế nào là công ty bảo an, nói đơn giả, chính là công ty chuyên bảo vệ an toàn, nhưng mà tại sao sư huynh lại muốn mở công ty như vậy? Về điểm này, cả đám đều không nghĩ ra được. Bọn họ không phải bảo vệ an toàn quốc gia chứ?
“Thiên Minh, anh nói thật với mọi người, các người là sư đệ, đồ đệ anh nên anh cũng không nói dối mọi người. Công ty bảo an của mọi người, thực chất chính là làm việc giúp an toàn cục. Mọi người cũng biết, có những lúc là phải dùng pháp luật. Nhưng mà có những phần tử phạm tội rất giảo hoạt, có thể làm biến mất hết những chứng cứ phạm tội, khiến bọn anh không có biện pháp đối phó. Lấy lần em phá hủy giao dịch thuốc phiện trước mà nói, bọn anh biết Ma Vương giở trò đắng sau, nhưng lại không có chứng cứ, nên không có biện pháp đối phó hắn. Mặt khác, hắn còn cấu kết với một số phần tử phản động trong và ngoài nước, cho nên hiện tại bọn chúng muốn làm gì, bọn anh cũng không tra được.” Chung Hướng Lượng nói xong, hắn cầm cái chén bên cạnh lên uống một ngụm.
“Thì ra là như vậy, bọn em sau này chỉ làm theo những gì anh an bài sao?” Trần
Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng. con
“Không phải, tuy chủ yếu là giúp việc cho chúng ta, nhưng còn bình thường mọi người cũng vẫn có thể nhận những việc khác để làm cũng được, nếu là công tác mà chúng ta an bài, chúng ta đều sẽ trả tiền. Mặt khác, thân phận của mọi người đặc thù, có thể nói là người giúp chúng ta làm việc, nhưng trên mặt chúng ta lại không thừa nhận, chuyện mọi người làm là vì dân phục vụ, nhưng thân phang thì lại ở phần đen, không được lộ diện, chỉ có thể xem như là công ty bảo an bình thường thôi. Thiên Minh, anh biết là mấy việc này làm khó cho mọi người, nhưng có những phần tử tội phạm, vần phải dùng tới những người đứng trong bóng tối như mọi người. Giống như Thái Đông Phong, chúng ta biết hắn phama tội, nhưng lại không thể làm gì được, nhưng nếu nhờ vào mọi người thôi, mọi chuyện sẽ khác hẳn.”
Chung Hướng Lượng nhìn Trần Thiên Minh đầy chờ mong.
“Em muốn nghĩ chút,” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cúi đầu, mấy lời này của
Chung Hướng Lượng quá đột ngột, công tác và quốc gia, nhưng lại phải ẩn trong bóng tối, không có thân phận, lại làm chuyện nguy hiểm. Trần Thiên Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đám Lâm Quốc, nói: “A Quốc, Ngạn Thanh, Tiều Tô, các chú thấy thế nào?”
“Bọn em theo lão đại, anh thấy làm thế nào thì làm vậy.” Cả đám Lâm Quốc đồng thanh nói với Trần Thiên Minh.
Chung Hướng Lượng nhìn Trần Thiên Minh, chậm rãi nói: “Thiên Minh, anh biệt chuyện này khó cho mọi người, mọi người ở trong bóng đêm, nhưng nước Z của chúng ta cần mọi người, quốc gia của chúng ta là một khối thịt béo, ai cũng muốn chia chác, anh thấy, trong nòng rất cấp bách, nhưng có pháp luật, chúng ta cũng không có biện pháp khác. Em coi như là vì anh, vì quốc gia mà suy nghĩ một chút.”
Chung Hướng Lượng càng nói càng kích động, đến đoạn au, thế nhưng đã không nói lên lời nữa.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu, nhìn Chung Hướng Lượng, chậm rãi nói: “Sư huynh, tuy em không phải là một đại nhân vật, nhưng một khi anh đã nói với em, em lại thân là sư đệ của anh, lại là một công dân nước Z, lại càng lên đáp ứng điều này. Lâm Quốc, mọi người nghe cho kỹ, anh đã đồng ý, vì sư huynh cũng tốt, mà vì quốc gia cũng được, chuyện này anh đã đáp ứng, cho dù chết cũng không chối từ!”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa hào khí đứng lên, lời nói làm rung động đến tận tâm hồn từng người ở đây.
“Lão đại, chúng em cũng đồng ý, nhất quyết đi theo anh.” Cả đám Lâm Quốc cũng hùng dũng đứng lên, không hẹn mà cùng lớn tiếng nói.
“Tốt, anh biết là không nhìn lầm người mà.” Chung Hướng Lượng cũng đứng dậy, cao hứng vỗ một chưởng. Khi hắn phát hiện công lực của Trần Thiên Minh, hắn lại muốn Trần Thiên Minh mở công ty bảo an, bởi vì quốc gia rất cần người có tài như vậy. Vì quốc gia, hắn dù làm thế nào cũng phải mượn sức Trần Thiên Minh.
Hiện giờ, Trần Thiên Minh đã đáp ứng, hắn cảm thấy rất yên lòng, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, Trần Thiên Minh quả thật là một nam nhi nhiệt huyết yêu nước.
“Sư huynh, anh ngồi xuống đi, chậm rãi nói xem mọi người nên làm thế nào?”
Trần Thiên Minh cười cười nói với Lâm Quốc. Thật ra có thể làm chút chuyện cho quốc gia, mấy thứ danh phận hư vô, cũng không là gì.
“Thiên Minh, anh đầu tiên muốn nói cho mấy người, lúc mấy người chấp hành bất cứ nhiệm vụ gì, đều phải bảo đảm an toàn cho chính mình, đây là lời anh muốn nói nhất, anh không muốn vì chấp hành nhiệm vụ mà mấy người đánh mất tính mạng. Chung Hướng Lượng nói.
“Điểm này, bọn em sẽ chú ý.” Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.