“Anh, lưu manh.” Tiểu Mẫn chỉ thẳng vào thằng nhỏ đang kiêu hãnh của Trần
Thiên Minh, nàng kinh hộ. Nàng nghĩ là Trần Thiên Minh cố ý khoe thứ kia với nàng. Thật ra, Tiểu Mẫn đâu có biết, đây chính là phản ứng bình thường của nam nhân, buổi sáng, nơi đó của nam nhân đều kiêu hãnh ngâng lên, đó cũng là lúc nam nhân dễ hưng phấn nhất. Vì thế, Tiểu Mẫn lại hiểu lầm Trần Thiên Minh.
“Tôi, tôi không cố ý!” Trần Thiên Minh ngượng vô cùng, phía dưới của hắn như thế chỉ thẳng vào Tiểu Mẫn, danh hiệu lưu manh rút cục cũng không thoát khỏi hắn được. Vì thế, Trần Thiên Minh vội dùng hai tay che phí dưới, ngại ngùng nói với
Tiểu Mẫn.
“Anh thế mà dám làm vậy với tôi!” Hiện giờ Tiểu Mẫn vừa thẹn vừa gấp, Trần
Thiên Minh cho dù đối với Yến làm như vậy, nhưng hắn làm sao có thể làm vậy với nàng?
“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hiện tại đã không có gì rồi, không tin, cô nhìn đi.” Trần
Thiên Minh vừa nói vừa bỏ tay ra, rồi hô lên với Tiểu Mẫn, hơn nữa hắn cũng tự nghiêm khắc khiển trách mình, khiến phía dưới không dám ngẩng đầu lên nữa, chịu yên vị ở trong. Vì thế, hắn mới dám bỏ tay ra, để Tiểu Mẫn kiểm tra.
“Anh lưu manh.” Tiểu Mẫn lại mắng trần thiên. Nàng còn chưa gặp qua nam nhân nào như vậy, dám kêu nàng nhìn xem nữa. Điều này càng làm mặt nàng đỏ dần lên.
“Cô sao lại nói tôi như vậy? Tôi hiện tại không phải bảo cô xem sao, tôi rút cuộc lưu manh ở chỗ nào chứ? Cô không cần sống chết nói như vậy chứ? Vừa rồi là ngoài ý muốn, không phải như cô tưởng tượng đâu.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tiểu Mẫn, nàng như vậy là sao chứ? Chính mình không cẩn thận mới như vậy, mà tối qua mình cũng chỉ đè lên ngực nàng mà thôi. Nghĩ đến đó,
Trần Thiên Minh không khỏi lại liếc qua ngực của Tiểu Mẫn.
Lần trước, chính mình bị Tiểu Mẫn chọc giận, hắn mới sờ nàng một cái, hiện giờ hắn vẫn còn nhớ nh Hơn nữa, tối hôm qua mình còn sờ qua ngực nàng nữa, điều này khiến tâm lý hắn rất hưng phấn, mà phía dưới lại có phản ứng.
Tiểu Mẫn vừa nghe thấy Trần Thiên Minh vậy, nàng cũng cố cúi đầu xuống nhìn qua. Đột nhiên, sắc mặt của nàng đại biến, rồi chỉ thẳng vào mặt Trần Thiên
Minh mắng: “Lưu manh!” che
“Lưu manh?” Trần Thiên Minh khó hiểu cúi đầu nhìn xuống. Trời ạ, không biết từ lúc nào, phía dưới của hắn đã lại dựng lên, hơn nữa so với vừa rồi còn hung hãn hơn. Xong rồi, lần này thì mình phải làm sao đây? Thực là có nhảy xuống Hoàng
Hà cũng không sạch nỗi oan này.
“Tiểu Mẫn, cô nghe tôi nói, tất cả chỉ là hiểu lầm mà.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa che phía dưới, lại còn chạy theo Tiểu Mẫn. Bởi vì hắn thấy Tiểu Mẫn muốn rời đi, nếu không cùng nàng giải thích rõ ràng, vậy thì mình xong rồi.
“Anh buông tôi ra.” Tiểu Mẫn vừa thấy cánh tay mình bị Trần Thiên Minh kéo, nàng vội nói.
“Cô nghe tôi giải thích xong đã, tôi lúc đó sẽ buông tay.” Trần Thiên Minh vừa lấy một tay che, một tay kéo Tiểu Mẫn. Nếu cứ để Tiểu Mẫn đi, vậy sau này tìm ai để giải thích chứ?
“Anh buông tay.” Tiểu Mẫn vừa thẹn vừa vội, nàng hiện giờ, mặt đã đỏ như một viên than hồng rồi, tuy là nàng muốn tránh khỏi tay Trần Thiên Minh, nhưng lại không thể thoát được.
“Tôi không bỏ, cô nghe tôi giải thích đã, rồi tôi sẽ bỏ.” Trần Thiên Minh đâu phải là ngốc, tại lúc nữ nhân muốn kêu bỏ, thì nhất định không được bỏ, vì thế hắn cũng không thể bỏ.
“Tôi vội lắm, muốn đi WC, anh mau buông tay ra.” Tiểu Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó dậm chân, đỏ mặt căm tức nhìn Trần Thiên
Minh.
“Cô vội? Muốn đi WC? b.” Trần Thiên Minh rút cục hiểu ra, hắn vội vàng bỏ tay
Tiểu Mẫn ra. Thì ra, Tiểu Mẫn không phải là đi về, mà là nàng đang muốn đi WC.
Người ta đã nói rồi, nữ nhân đi WC không phải rất vội sao? đó như than hồng
“Hừ.” Tiểu Mẫn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó chạy vào WC. “Rầm” một tiếng, cửa WC đã bị đóng lại.
“Ha ha, cười chết ta mấy.” Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa gấp của Tiểu Mẫn, hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, vì thế ôm bụng cười lăn lộn trên sofa.
“Anh cười cái gì đó?” Tiểu Mẫn vừa đi khỏi WC nhìn thấy Trần Thiên Minh cứ cười như vậy, nàng đỏ bừng mặt, khó hiểu hỏi Trần Thiên Minh.
“Không, không có gì, tôi cũng muốn đi Wc thôi.” Nói xong, Trần Thiên Minh lại ôm bụng cười to.
Tiểu Mẫn nhìn thấy Trần Thiên Minh tiến vào phòng WC, nàng oán hận mắng
Trần Thiên Minh trong lòng. Mấy lần rồi, đều là nàng bị hại, nếu không phải hắn kéo nàng, thì sao nàng phải nói với hắn là nàng muốn đi WC chứ? Còn dáng vẻ gấp gáp của nàng nữa chứ. Vốn nàng rời giường là do vội đi WC, thế nhưng ra ngoài thấy Trần Thiên Minh thì liền nói vài câu, ai ngờ hắn lại kéo nàng, không cho nàng đi WC, thực là khiến nàng vừa hận vừa thẹn, thật muốn đá cho Trần Thiên Minh một cái, giải mối hận trong lòng nàng.
Trần Thiên Minh từ trong WC đi ra, hắn thấy Tiểu Mẫn đã mặc quần áo hoàn chỉnh, tay cầm theo một cái túi, chuẩn bị ra khỏi cửa. “Tiểu Mẫn, cô muốn đi rồi sao?
“Ừm,” Tiểu Mẫn gật đầu, không thèm nhìn Trần Thiên Minh.
“Vậy lên đường bình an, có rảnh thì đến chơi nhá.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Hừ!” Tiểu Mẫn vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói còn có lần sau, nàng tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó ra ngoài. “Rầm.” một tiếng, Tiểu Mẫn dùng sức đóng mạnh cánh cửa lại.
“Trời ạ, không cần như vậy chứ, ai cũng biết, đây chỉ là hiểu lầm, chuyện hiểu
| lầm mà tức giận đến thế sao?” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giống như đang nghĩ cái gì đó, vội vàng đi về phòng mình.
Chỉ thấy Yến vẫn còn đang say ngủ, lông mi mấp máy, nụ cười điềm tĩnh, quả là một bức tranh mỹ nữ đang ngủ tuyệt đẹp. Trần Thiên Minh si mê đi đến bên cạnh
Yến, hung hăng hôn nàng một cái, sau đó hai tay không ngừng xoa bóp một hồi trên bộ ngực căng tròn của nàng, vừa bóp vừa nói: “Chị, rời giường đi, nếu không rời giường, sẽ bị muộn đó.”
Yến bị Trần Thiên Minh bóp cho tỉnh lại, nàng vuốt vuốt hai mắt ngái ngủ của mình, sau đó nhìn thời gian một chút, lập tức đứng dậy ngay: “Ồ, không phải là em gọi chị, chắc chị ngủ quên rồi. Ồ, mà Tiểu Mẫn đầu?” Yến nhìn lại bên cạnh, sau đó hỏi Trần Thiên Minh. en on
“Nàng vừa đi rồi, vì thế em mới vào đánh thức chị.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Chị cũng phải đi đây, Thiên Minh, nữa em ngủ thêm đi, dù sao em cũng ngủ chưa đủ.” Yến vừa nói vừa đứng dậy, hôn một cái lên mặt Trần Thiên Minh.
“Được, chị, chị thật mê người, nếu không phải chị còn phải đi làm, em đã không cho chị dậy, rồi làm một ít họat động buổi sáng trên giường rồi.” Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng nhìn Yến, phía dưới quần đùi hắn cũng đã dựng dần lên rồi.
Yến nhìn xuống phía dưới của Trần Thiên Minh, sau đó nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt một cái, mặt đỏ bừng, yêu kiều nói: “Thiên Minh, em lại không ngoan rồi.”
“Chị, hiểu lầm rồi, em lúc nào chả ngoan, không ngoan là nó mà.” Trần Thiên
Minh vừa nói vừa tự hào chỉ xuống dưới. Ài, nữ nhân khác nhau, giải thích cũng không giống nhau. Tiểu Mẫn bao giờ mới có thể thông tình đạt lý như Yến chứ?
“Ca đều không ngoan,” Yến nhớ lại biểu hiện của Trần Thiên Minh với nàng tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng.
“Chị, ai bảo chị xinh đẹp mê người như vậy, em không kìm hãm được mà!” Trần
Thiên Minh vội vàng vỗ mông ngựa của Yến.
“Được, em mau ngủ đi một chút, chị phải đi tắm rửa một chút, sau đó còn đi làm.” Yến kiều mị cười với Trần Thiên Minh, sau đó đẩy hẳn lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.
Trần Thiên Minh vì bụng đói mà tĩnh lại, hắn rời giường, nhìn đồng hồ, thì ra là đã đến giữa trưa, khó trách sao lại đói như vậy. “Hay là mình xuống quán cơm ở đối diện ăn một chút!” Trần Thiên Minh lầm bầm nói.
Hắn mặc quần áo nghiêm chỉnh, chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài thì nghe thấy bên ngoài có hai thanh âm vang lên. Hắn nhẹ nhàng hé cửa, nhìn ra bên ngoài.
“A Hoa, anh tìm Tiểu Băng à?” Đây chính là thanh âm của bà cô béo chủ nhà.
“Đúng vậy, cô ấy không có nhà,” A Hoa nói.
“Không phải là cô ấy nói ra ngoài sao?” Bà chủ nhà nói
“Đúng rồi, khoảng hai ngày là về.” Thanh âm A Hoa rất bất đắc dĩ vậy. chút uể oải, giống như là
“A Hoa, hôm đó có phải cậu và Tiểu Băng ẽ với nhau không?” Bà cô kia cao hứng hỏi A Hoa, giống như đó là chuyện làm bà ta vô cùng thích thú vậy.
Onôn vàng lắc đầu, giống như là không dám thừa
“Không, không phải.” A Hoa nhận vậy.
“A Hoa, câu đừng gạt đại tỷ, chị ngày đó nghe hai người khác khẩu, hai người cãi nhau lớn như vậy, lầu trên lầu dưới đều nghe thấy hết.” Bà cô kia đắc ý cười, dáng vẻ cứ như là bắt được gian trên giường vậy.
“Đó là Tiểu Băng hiểu lầm tôi, tôi căn bản không có nữ nhân khác.” A Hoa ấp úng nói.
“Không sao, nam nhân mà, ai mà không xấu, không xấu thì không phải nam nhân, đại tỷ ủng hộ cậu, vấn đề nhỏ như vậy mà Tiểu Băng làm ầm lên.” Bà cô kia đi đến vỗ vai A Hoa an ủi.
“Hiện giờ Tiểu Băng không tha thứ cho tôi.” A Hoa nói.
“A Hoa, cậu nhìn minh xem, dáng vẻ như sắp chết vậy, thiên hạ hoa cỏ nào có thiếu.” Bà cô kia thấy dáng vẻ A Hoa như vậy trong lòng mừng húm, bà ta vội nói với A Hoa: “A Hoa, cậu ăn cơm chưa?” Bà cô kia chờ mong hỏi A Hoa.
“Còn chưa, tôi hiện giờ có việc, phải đi thôi.” A Hoa giống như là nghĩ ra cái gì đó, vội vàng muốn đi.
“Cậu gấp cái gì chứ, cùng đại tỷ đi ăn cơm, vậy mà cậu đòi đi.” Bà cô hưng phấn nói, cũng như là đang nghĩ đến chuyện gì đó. “Không, tôi phải đi rồi.” A Hoa nói.
“Không được, cậu lần trước không phải đến phòng tôi rồi sao? Chưa ăn cơm đã đòi đi, lần này, tôi nhất định không để cậu trốn đâu.” Bà cô nói xong thì giữ chặt lấy tay áo của AHoa.
“Không...” A Hoa nghe thấy bà cô nói đến chuyện lần trước, sắc mặt hắn đại biến, dáng vẻ chỉ muốn mọc thêm cánh để trốn cho nhanh vậy.
“Sao vậy, có nói gì tôi cũng không cho cậu đi, A Hoa, đến phòng đại tỷ đi, hôm nay đại tỷ ở nhà một mình.” Bà cô càng nói càng nhỏ, có vẻ t là ám muội.
“Đại, đại tỷ, chị buông ra, tôi thật có việc phải đi mà.” A Hoa vội vàng kéo tay mình, nhưng mà bà cô kia sao có thể để hắn đi dễ như vậy, bà ta cầm chặt lấy tay áo của A Hoa, không buông tay chút nào. tiếng từ tay áo của A Hoa vậy, cứ như là
“Xoạt” một tiếng, thanh âm này như 1 ai xé quần áo đó.
“Trời ạ, áo sơ mi hơn 200 đồng của tôi,” A Hoa khóc lóc rất thương tâm.
“Tôi cũng không phải chạy biến không thấy ý xé, cậu có việc thì đi trước đi.” Bà cô kia nói xong, dáng đầu.