TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 445: Huyết Yến (1)

Mọi người nghe thấy lời này, trong nháy mắt liền đọng lại.
Đây là ý gì? Tên Dạ Dương kia đang nói gì thế
Lúc này Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghĩ, không phải Dạ Dương đã làm phản rồi sao? Chẳng lẽ không phải?




Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vị nhị bá này rốt cuộc có ý gì
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đồng dạng cũng nghi hoặc vạn phần.
Thương Minh và Du Hạo Nam cũng như vậy, tên Dạ Dương này đến cùng muốn đóng vai gì?
Hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ đáp án...


Nụ cười chiến thắng vẫn ở trên mặt Trưởng Tôn Ngự, thế nhưng khi nghe thấy Dạ Dương nói như thế, nụ cười kia tựa hồ miễn cưỡng hơn rất nhiều, phảng phất giống như đang miễn cưỡng cười vui.
- Dạ Dương, ngươi vừa nói cái gì?


Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói, chẳng qua là hiện tại nụ cười đã hoàn toàn biến vị.
Dạ Dương trầm giọng chất vấn:


- Thánh Nhân, vì sao ngươi lại muốn hại phụ thân của ta, ông tận tuỵ vì Thái Kinh, vì Thánh Nhân, thế mà Thánh Nhân lại mượn tay ta độc hại phụ thân... Thánh Nhân, trong lòng ngươi không dung được Dạ gia ta sao?
- Hoang đường!
Trưởng Tôn Ngự hung hăng vung tay lên, chăm chú nhìn Dạ Dương quát.


Nhưng mà Dạ Dương vẫn thấp giọng nói ra:
- Thánh Nhân, đây chính là thứ ngươi muốn ta lừa phụ thân uống! Chẳng lẽ không phải sao?
- Dạ Dương! Ngươi dám trêu đùa bản hoàng! Còn có Dạ gia các ngươi! Thế mà cũng gài bẫy bản hoàng!


Trưởng Tôn Ngự chỉ mọi người Dạ gia lạnh giọng quát, dáng vẻ không còn bình tĩnh như lúc trước.
Dạ Tư Không tầng tầng ho khan, thậm chí còn phun ra mấy ngụm máu tươi:


- Lão thần phụng sự ba đời hoàng thất, không ngờ bị Thánh Nhân nghi kỵ như thế, tuy người xưa có câu "quân xử thần tử, thần bất tử bất trung", thế nhưng trong lòng lão thần rất ủy khuất...
- Dạ Tư Không! Ngươi đừng ở chỗ này diễn kịch, bản hoàng còn không biết ngươi sao!


Trưởng Tôn Ngự nộ chỉ Dạ Tư Không, vẻ mặt cũng hơi đỏ lên, rõ ràng là bị Dạ gia chọc giận không nhẹ.
Dạ Minh vịn Dạ Tư Không, lạnh nhạt nhìn về phía Trưởng Tôn Ngự:
- Thánh Nhân, cho dù phụ thân ta không có công lao cũng cũng có khổ lao, phụ thân đã cao tuổi, ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt.


Lúc này bách quan cũng cúi đầu bàn tán, Thánh Nhân làm như vậy, quả thật có hơi quá.
Cho dù muốn diệt Dạ gia, cũng không thể dùng thủ đoạn ti tiện như thế được.


Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản nhíu chặt lông mày, làm hoàng tử, lúc này cũng nên đứng ra nói hai câu, nhưng phụ hoàng đang nổi nóng, hiện tại đi ra nói chuyện, vậy chính là tìm mắng.


- Ha ha ha! Hay cho một cái Dạ gia, Dạ Dương, đêm hôm đó ngươi tìm bản hoàng, nói Dạ Trùng cấu kết Ngũ Nhạc! Dạ gia các ngươi mưu đồ tạo phản! Chẳng lẽ đây đều là giả sao?
Dạ Dương âm u nói ra:


- Thánh Nhân! Ta không biết tại sao ngươi lại nói ra những lời như vậy, ta thân là lão nhị Dạ gia, làm sao có thể nói ra chuyện như thế, ta hoàn toàn không có lý do.
- Không có lý do Ngươi bị phụ thân ngươi ngày ngày mắng đồ đần độn! Trong lòng ngươi sớm đã có oán khí, chẳng lẽ đây là giả sao?


Trưởng Tôn Ngự phảng phất sắp phát điên.
- Phụ thân quản giáo nhi tử đó là thiên kinh địa nghĩa, vì loại chuyện nhỏ nhặt này, ta liền giận chó đánh mèo nháo với phụ thân, Thánh Nhân... ta ở trong lòng ngươi chính là đồ đần độn như vậy sao?
Dạ Dương hỏi ngược lại.


Trưởng Tôn Ngự lập tức nộ khí xung hiên, lui về phía sau một bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Thế mà bị tức đến thổ huyết!
- Dạ Trùng! Ngươi cấu kết Ngũ Nhạc! Chẳng lẽ việc này là giả? Nữ nhân của ngươi bị cha ngươi giết đi! Ngươi ghi hận trong lòng, muốn trả thù tất cả mọi người!


Trưởng Tôn Ngự vuốt máu tươi nơi khóe miệng một cái, cả người già nua hơn rất nhiều, uy nghiêm của Thánh Nhân đều tiêu tán không ít.


Ít nhất ở trong lòng của đám đại thần, lúc này Thánh Nhân tựa như một lão đầu trên đường phố Thái Kinh, trái lại Dạ Tư Không, ông ta trầm ổn hơn rất nhiều, cho dù bị "trúng độc" cũng vẫn trầm ổn từng trải như cũ.
Dạ Trùng chắp tay trầm giọng nói ra:


- Thánh Nhân, ngươi nói cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu, phụ thân ta làm sao lại giết nữ nhân của ta? Loại thuyết pháp này của ngươi có quá nhiều sơ hở, giống như nhị đệ của ta, sao y có thể vì một chút chuyện nhỏ mà trả thù cha ruột của mình? Văn võ bách quan cũng sẽ không tin tưởng...


- Nữ nhân của ngươi chính là người Ngũ Nhạc! Chẳng lẽ không phải sao?
Ánh mắt Trưởng Tôn Ngự vô cùng dữ tợn, nước bọt đều phun ra, thật sự có hơi mất phong độ.
- Thánh Nhân, nữ nhân của ta? Hiện tại thần còn chưa thành hôn, lấy đâu ra nữ nhân
Dạ Trùng nghi hoặc hỏi.


- Đánh rắm! Năm đó ngươi ở Hạ Đô chuẩn bị thành hôn, Dạ gia quân đều biết!
Vậy mà lúc này đám phó tướng đứng ở xung quanh đồng loạt nói ra:
- Thánh Nhân, tướng quân thành hôn là đại sự, chúng ta sao có thể không biết, cho dù ngươi muốn hãm hại tướng quân, cũng nên lấy ra chứng cứ.


Lễ thành hôn năm đó vô cùng bí ẩn, dù sao Dạ Trùng cũng không ngốc, làm sao có thể nghênh ngang, ngay cả Dạ gia quân cũng không biết.
Trưởng Tôn Ngự sửng sốt một chút, bỗng nhiên bưng cái trán lên tiếng cười lớn:
- Ta quên mất... các ngươi là Dạ gia quân!!!!!!!
Lúc này Dạ Minh trầm giọng nói ra:


- Thánh Nhân, đã ngươi muốn chứng cứ, như vậy chỗ của ta có chứng cứ.
Đông Môn Mộng ngồi sau lưng Dạ Minh đứng dậy, nhẹ nói ra:
- Các vị đại thần, các ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao Thánh Nhân lại chậm chạp không đưa vật tư...
- Đó là bởi vì triệu tập vật tư cần rất nhiều thời gian.


Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Đông Môn Mộng, hận không thể đánh nát đầu nữ nhân này.
Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng, lấy ra một trang giấy, chậm rãi thì thầm:


- Xưởng ép dầu thành bắc tồn kho hơn 19,000 thùng! Thành nam hơn hai vạn thùng, thành đông đến tận ba vạn thùng! Thành tây hai vạn năm ngàn thùng! Nhưng mà số vật tư tồn kho này sau khi đại quân Ma tộc bị tiêu diệt, toàn bộ biến mất...


- Ta nghĩ, vận chuyển vật tư khổng lồ như vậy, phi thuyền hẳn có thể, chỉ cần điều tra một chút liền biết số thùng dầu kia ở nơi nào, ghi chép giao dịch đều sẽ có. Người của ta đang điều tra, tin chắc không lâu sau sẽ có kết quả.
Sau khi Đông Môn Mộng nói xong thì dừng một chút, lần nữa trầm giọng nói:


- Còn nữa... Thánh Nhân nói là đại ca đưa tin giả, thế nhưng các vị, phi điểu chuyên dụng ở cứ điểm, Thánh Nhân cũng biết nhất thanh nhị sở.


- Hơn nữa trước khi đại quân Ngũ Nhạc diệt vọng, chúng ta ở trong lều chủ soái Ngũ Nhạc phát hiện một thứ thú vị, đó chính là Ngưng Thần trà chỉ có Thánh Nhân mới có thể uống. Chuyện này, Quan Thanh có thể làm chứng.
Đông Môn Mộng hướng phía Quan Thanh nói ra.
Quan Thanh chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói ra:


- Quả thật là thế, ở trong lều vải chủ soái Ngũ Nhạc, phát hiện không ít Ngưng Thần trà.
Đó dĩ nhiên là trà Bạch Hiểu chưa uống xong, dù sao y không ngờ được mình sẽ chết, cho nên mới tùy tiện bày trà ra mặt bàn.
Có lẽ cũng là do Bạch Hiểu cố ý, cho dù y chết, y cũng phải đâm Thánh Nhân một đao.


- Đánh rắm! Các ngươi thế mà liên thủ hãm hại bản hoàng! Thật to gan! Các ngươi đều đáng chết!!!
Trưởng Tôn Ngự đã hoảng rồi, từng chuyện từng chuyện bị Đông Môn Mộng nói ra, phảng phất đưa toàn bộ bí mật của y ra ánh sáng vậy.


Đọc truyện chữ Full