Trưởng Tôn Ngự dần dần lâm vào điên cuồng, tất cả mọi người đều trầm mặc, có phải bị tức đến nổ phổi rồi hay không?
Ít nhất ở trong mắt quần thần, bộ dáng của Thánh Nhân quả thật giống với biểu hiện tức đến nổ phổi, nếu như những gì Dạ gia nói đều là thật.
Như vậy Thánh Nhân đã phạm vào tội lỗi thao thiên, cấu kết Ngũ Nhạc, giết hại tướng sĩ, củng cố địa vị! Chỉ bằng vào những thứ này, vị trí Thánh Nhân đã phải thay đổi rồi.
Đám con dâu nhìn dáng vẻ tự nhiên của mẫu thân, quả thật soái đến ngây người... Diệp Ly cảm thấy mẫu thân rất suất, mẹ ruột của mình chỉ biết động tay động chân, cứ vài năm lại làm một chầu, chọc cho phụ thân tức giận không thôi, mà vị mẫu thân này... thật sự không giống bình thường, đây chính là mục tiêu của mình.
Nhưng mà Trưởng Tôn Nhị nhìn phụ hoàng như thế, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, xem ra Dạ gia không có ý định buông tha phụ hoàng, mình nên làm gì...
Trưởng Tôn Tuấn Hiền ngồi không nói chuyện, thế nhưng Trưởng Tôn Thản lúc này đứng dậy:
- Phụ hoàng, bình tĩnh.
Hai mắt Trưởng Tôn Ngự sung huyết, nghe nhi tử thế mà bảo mình bình tĩnh, lập tức quát:
- Làm sao! Ngươi cũng muốn tới đoạt hoàng vị? Súc sinh!!!
Trưởng Tôn Tuấn Hiền biết ngay sẽ như vậy, cho nên mới lựa chọn yên lặng.
Thế nhưng Trưởng Tôn Thản thì khác, y muốn cầm vị trí Thái Tử, cho nên phụ hoàng tuyệt đối không thể đổ.
Bất quá đối mặt phụ hoàng quở trách, Trưởng Tôn Thản chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thế nhưng biểu hiện của Thánh Nhân ở trong mắt quần thần, đó là càng ngày càng không có uy tín, làm Thánh Nhân Thái Kinh, lúc này đã hoàn thành mất đi chuẩn mực.
Hiện tại Thương Minh cũng đang lo lắng, lần này Dạ gia rõ ràng đến có chuẩn bị, thậm chí cảm giác, Dạ gia đã sớm mưu đồ mọi chuyện.
Mà Thánh Nhân đã đi sai một bước!
Du Hạo Nam làm sao không lo lắng, vừa rồi vẫn là Thánh Nhân chiếm thượng phong, đảo mắt Thánh Nhân liền thất thố. Nhìn tình huống hiện tại đi, căn bản không có chút phần thắng nào.
Lúc này Dạ Côn vẫn ngồi yên không hề động, chuyện này khiến Dạ Tần bên cạnh vô cùng nghi hoặc, hôm nay đại ca rất khác thường.
Ngay cả Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi ở sau lưng đều cảm thấy, buổi tối hôm nay phu quân làm sao vậy? Đột nhiên trở nên trầm mặc? Không giống như tác phong của phu quân.
Dựa theo tác phong của phu quân, hiện tại nhất định bước ra trang bức.
Dạ Tư Không chống đỡ thân thể "suy yếu", hướng phía Thánh Nhân nói ra:
- Thánh Nhân, lão thần tự hỏi không thẹn với Thái Kinh, vì sao ngươi lại đối xử với lão thần...
- Dạ Tư Không! Đừng ở chỗ này giả vờ! Ngươi suy tính cái gì, trong lòng chúng ta đều hiểu!
Năm ngón tay Trưởng Tôn Ngự ngưng tụ.
Một cỗ cương phong lập tức phun trào giữa thiên địa, một cỗ uy áp ngút trời hàng lâm.
Thần Kiếm!
Thánh Nhân triệu hoán Thần Kiếm Phong Thanh Hồng!!!
Toàn bộ Thái Kinh cũng có thể cảm giác được cương phong phun trào, nghĩ thầm đã xảy ra đại sự! Sau buổi tối hôm nay, Thái Kinh sẽ biến thiên!
Tại Dạ gia, đám người Liệt Cốt cũng cảm giác được uy áp của Thần Kiếm.
- Các ngươi nói, thế gian sao lại có loại vũ khí biến thái này, đúng là không giảng đạo lý.
Liệt Cốt hùng hổ nói ra.
Diệp Tử Tử ăn bánh ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái nói:
- Chờ ta có Thần Kiếm, liền sẽ vô địch như cũ.
Tuyệt Thiên ngồi ở bên cạnh không nói, nghĩ cách để thu một thanh Thần Kiếm.
Từ tình huống hiện tại xem ra, căn bản không thể cướp Thần Kiếm của người khác được, chỉ có thể tìm Thần Kiếm vô chủ.
Lúc này Trưởng Tôn Ngự cầm Phong Thanh Hồng trong tay, nộ chỉ Dạ Tư Không:
- Hôm nay! Dạ gia các ngươi đều phải chết!
- Chờ một chút...
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Trưởng Tôn Ngự cười lạnh nói:
- Làm sao? Ngươi còn muốn làm gì?
- Vừa rồi ta còn chưa nói hết, Thánh Nhân gấp cái gì?
Đông Môn Mộng từ tốn nói.
- Hừ! Ngươi còn muốn nói gì?! Thái Kinh là của bản hoàng! Bản hoàng chính là Thiên!
Đông Môn Mộng không để ý đến, giật giật ngón tay, chỉ thấy Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng đã lâu không thấy xuất hiện, còn mang theo một người.
Người này ăn mặc phục sức màu đen, chẳng qua là đầu bị trùm lại.
Mà Trưởng Tôn Ngự nhìn người nọ, vẻ mặt càng kém hơn.
- Trước đó ta đã nói, vì sao thư của Dạ tướng quân không có đưa đến phi thuyền, kỳ thật đều bị y chặn lại...
Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Phong Thanh Hồng trong tay Trưởng Tôn Ngự trong nháy mắt biến mất, Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng cảm giác Thần Kiếm đột kích, lập tức nhảy ra.
Nhưng mà người áo đen phù phù một tiếng, thân thể nát bấy!
Giết người diệt khẩu!!!
Phong Thanh Hồng dần dần ngưng tụ ở trong tay Trưởng Tôn Ngự:
- Y là ai? Sao bản hoàng không nhìn thấy, các vị ái khanh có nhìn thấy không
Đây là uy hϊế͙p͙ trần trụi!
Một vị đại thần trong đó đứng dậy cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, sự tình còn chưa tra rõ ràng, sao có thể giết.
Vị này đại thần vừa mới dứt lời.
Phù một tiếng.
Hóa thành một vũng máu.
- Chư vị ái khanh còn có ý kiến gì không?
Trưởng Tôn Ngự ngưng trọng nhìn đám đại thần, khiến đám đại thần cúi đầu không nói, lúc này Thánh Nhân đã không còn là Thánh Nhân! Y đã thay đổi!!!
Du Hạo Nam cảm giác, mặc dù Thánh Nhân không chiếm phần thắng, thế nhưng có thể dùng vũ lực diệt trừ Dạ gia, sau đó phong tỏa tin tức lại, chuyện này sẽ không quá nghiêm trọng, y vẫn là Thánh Nhân Thái Kinh.
Nhưng nếu để cho Dạ gia thắng, như vậy Thái Kinh sẽ không phải của Trưởng Tôn gia nữa.
Chỉ có thể cầu lão thiên phù hộ cho Thánh Nhân thắng, tiêu diệt toàn bộ Dạ gia.
Thương Minh cũng là lộ ra vô cùng ngưng trọng, Dạ gia buổi tối hôm nay ra ngoài ý định, Thánh Nhân đã hoàn toàn thất thường, bị động không ngừng!
Bất quá nghĩ đến Thánh Nhân hẳn có hậu thủ, liền có thể an tâm hơn một chút, dù sao Thánh Nhân Thái Kinh, sao chỉ có như thế được.
Bùi Thiên căn bản không có biểu lộ gì, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến y vậy.
Quan Thanh nhíu chặt lông mày.
Hai vị hoàng tử mặc dù trầm trọng, nhưng không có quá lo lắng, dù sao Thánh Nhân... cuối cùng vẫn là Thánh Nhân, nội tình khá đầy đủ.
Chỉ nghe Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát:
- Dạ gia cấu kết Ngũ Nhạc! Làm tổn thương con dân Thái Kinh, tội không thể tha! Ban cho các ngươi tội chết!!!
Đám phó tướng vây quanh Dạ gia cảnh giác lên, nhìn đám người Thiên La Viện trước mắt.
Ở trên nhân số, Dạ gia không chiếm ưu thế.
Thế nhưng về phần chất lượng thì khó mà nói.
Chỉ thấy ta Minh ca chậm rãi đưa tay phải ra, tầng mây đen kịt lập tức cuồn cuộn, uy áp cuồng bạo quét ngang đại địa.
Vân Lôi Minh Khiếu lập tức xuất hiện ở trong tay phải Dạ Minh:
- Thánh Nhân! Nếu như ngươi muốn dùng phương thức thô bạo giết người Dạ gia! Thật có lỗi! Dạ gia ta cũng không thể để ngươi tùy tiện xẻ thịt!
Dạ Minh vừa mới dứt lời, tầng mây đen kịt đột nhiên toát ra liệt diễm, toàn bộ thương khung phảng phất đều bị nhuộm đỏ.
Bên trong tầng mây xuất hiện một đầu Hỏa Long, mang theo long ngâm kinh thiên động địa gào thét lao xuống.
Dạ Côn hơi sững sờ, lập tức giơ tay phải lên, Hỏa Vân Phần Thiên liền rơi vào trong tay phải Dạ Côn.
Dạ Tần thấy đại ca động thủ liền nhẹ nhàng thở ra, đây mới là đại ca...
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, còn tưởng rằng phu quân có thể nhịn được không trang bức, thì ra là thời điểm chưa tới.
Dạ Minh cầm Vân Lôi Minh Khiếu trong tay, mà Dạ Côn cầm Hỏa Vân Phần Thiên trong tay, hai cỗ Thần Kiếm lập tức tuôn hướng Trưởng Tôn Ngự.
Phương diện số lượng Thần Kiếm, Dạ gia chiếm ưu thế.
Thế nhưng Thánh Nhân không có chỉ có chút thực lực này!