Đạo kim quang này phảng phất muốn chiếu sáng cả bầu trời.
Lúc này Dạ Côn hơi khẽ cau mày, bóng người trong kim quang sao lại quen thuộc như vậy.
- Kim Sắc Nữ Nhân!!!
Dạ Côn âm u thì thào.
Diệp Ly ngồi ở bên cạnh một mặt mộng bức, có kẻ mạo danh Kim Sắc Nữ Nhân ta!!!
Không đúng, ta không muốn cái danh hiệu Kim Sắc Nữ Nhân này, quê muốn chết!
Mặc dù danh hiệu quê mùa một chút, thế nhưng uy danh Ngân Sắc Nam Nhân cùng Kim Sắc Nữ Nhân đã đánh ra, nhất là Ngân Sắc Nam Nhân, hắn đã là nam nhân ở trên thần đàn.
Trước đó lúc ở An Khang châu, Ngân Sắc Nam Nhân bị giả trang, hiện tại ở Thái Kinh, liền đến lượt Kim Sắc Nữ Nhân mình.
Ngay cả trang bị cũng bị đổi!
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, Kim Sắc Nữ Nhân thế mà đổi trang bị, nhưng phương thức ra sân lại không sai biệt lắm.
Chẳng qua là lai giả bất thiện, lần trước bị Kim Sắc Nữ Nhân thiêu đến mức cháy sạch lông tơ, vừa vặn hôm nay có thể báo thù! Tóc không có coi như xong, thế mà ngay cả lông tơ của mình không tha, chỉ có thể xử lý! Chẳng lẽ còn giữ lại qua tiết Khánh Nguyên?!
Trưởng Tôn Ngự nhìn Kim Sắc Nữ Nhân trong hư không, không biết Kim Sắc Nữ Nhân tới làm gì.
Thế nhưng nghe đồn, Kim Sắc Nữ Nhân có một chân với Ngân Sắc Nam Nhân, về phần có phải thật hay không thì y không biết.
Du Hạo Nam nhìn Kim Sắc Nữ Nhân tới, đây cũng là do chủ nhân an bài đi, bảo đảm Thánh Nhân bên này không có chuyện gì.
- Kim Sắc Nữ Nhân!
Dạ Côn hướng phía Phi Tuyết quát.
Phi Tuyết bị Ngân Sắc Nam Nhân quát như thế, liền cưỡng ép trấn định lại.
Kỳ thật Phi Tuyết không xuất hiện cũng được, dù sao đã hoàn thành nhiệm vụ Đông Môn Mộng giao cho, vừa rồi cũng nói cho Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nam tử đứng phía sau ở nơi nào.
Mà bây giờ ra tới, thuần túy là cảm thấy...
Tốt xấu gì cũng nữ trang một lần, phải xuất hiện ở trước mặt mọi người mới được.
Thế nhưng hiện tại xem ra, hình như không thích hợp cho lắm.
Phi Tuyết khẽ kêu một tiếng:
- Ngân Sắc Nam Nhân! Ngươi muốn chết như thế nào?!
Trưởng Tôn Ngự yên tâm, Kim Sắc Nữ Nhân là tới giết Ngân Sắc Nam Nhân, nếu như đến giúp Ngân Sắc Nam Nhân, như vậy áp lực của mình sẽ vô cùng lớn.
Dạ Côn sầm mặt lại, không nói hai lời, một quyền thẳng hướng Kim Sắc Nữ Nhân.
Đối với Kim Sắc Nữ Nhân, Dạ Côn tuyệt đối muốn xử lý.
Phi Tuyết bị dọa cho bối rối, ngàn vạn không nghĩ tới, Ngân Sắc Nam Nhân nói đánh là đánh.
Quyền phong cuồng bạo khiến cả người Phi Tuyết cứng đờ.
Y nhịn không được mắng một câu:
- Đậu xanh!
Phi Tuyết sử dụng ra toàn bộ sức mạnh, tránh thoát uy áp của quyền phong, thân thể lóe lên dịch sang bên cạnh, quyền phong lướt qua khôi giáp.
Nhưng cho dù chỉ lướt qua, cũng khiến Phi Tuyết chấn động không nhẹ.
Bất quá cũng có thể chứng minh, thực lực Phi Tuyết thâm bất khả trắc, thế mà có thể cưỡng ép tránh thoát uy áp của quyền phong.
- Ngươi là nam!
Dạ Côn choáng váng.
Vừa rồi rõ ràng nghe thấy Kim Sắc Nữ Nhân hô một câu "đậu xanh"...
Thế nhưng âm thanh lại là nam nhân!!!
Tất cả mọi người đều nghe thấy được, ngàn vạn không nghĩ tới, Kim Sắc Nữ Nhân là nam nhân giả trang. Loại nam nhân này sẽ buồn nôn đến cỡ nào cơ chứ?
Diệp Ly hận không thể đứng ra thủ tiêu tên Kim Sắc Nữ Nhân này, lão nương không phải nam nhân!
Kim Sắc Nữ Nhân giả đáng chết, làm hỏng toàn bộ thanh danh của mình rồi!
- Thật không ngờ Kim Sắc Nữ Nhân lại là nam nhân.
Nhan Mộ Nhi nhỏ giọng nói ra.
Tử Yên nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, quá buồn nôn.
Dạ Tần nhắc nhở thê tử:
- Sau này tuyệt đối đừng tiếp xúc với Kim Sắc Nữ Nhân, không... là Kim Sắc Nam Nhân.
Diệp Ly:......
Lúc này Phi Tuyết cũng rất kinh ngạc, vừa rồi quá kích động, liền...
Được rồi, nếu đã bị nhìn thấu, vậy cũng không quan trọng.
- Không sai! Kim Sắc Nữ Nhân ta thích mặc đồ nữ tử đấy, như thế nào!!!
Phi Tuyết tùy tiện nói ra, kém chút khiến Diệp Ly tức ngất.
Dạ Côn kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi lại có đam mê đặc thù như thế, ta thế mà coi ngươi là đối thủ, xem ra không thích hợp.
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi đừng hung hăng càn quấy, hôm nay ta tới tháng nước lên, không thể phát huy ra thực lực mạnh nhất, chờ lão nương qua "suy yếu kỳ", liền sẽ đến giết chết ngươi!!!
Phi Tuyết hướng phía Ngân Sắc Nam Nhân hùng hùng hổ hổ, dù gì bọn họ cũng không biết, dứt khoát làm loạn vậy.
Câu nói này xem như trấn trụ tất cả mọi người, cảm giác còn khủng bố hơn Nhất Niệm Diệt Sinh của Trưởng Tôn Ngự.
Một tên nam nhân lại nói mình đến ngày nước lên, đậu xanh! Ngươi con mẹ nó còn có ngày nước lên à.
Còn nói thành suy yếu kỳ, Kim Sắc Nữ Nhân thật đúng là tú đến mức toàn trường tê cả da đầu.
Diệp Ly nắm thật chặt nắm đấm, phảng phất muốn xông tới xé xác tên giả mạo này.
Du Hạo Nam nghi ngờ nhìn Kim Sắc Nữ Nhân, không đúng a, Kim Sắc Nữ Nhân tựa hồ muốn bỏ chạy...
- Kim Sắc Nữ Nhân, cùng ngươi giao thủ, ta thật muốn tắm lại ba lần.
Dạ Côn nghĩ đến lúc trước mình đánh nhau với Kim Sắc Nữ Nhân, liền không rét mà run.
- Ngân Sắc Nam Nhân~ ta chính là thích nam nhân như ngươi đó~
Phi Tuyết nũng nịu bày ra "lan hoa chỉ", chuyện này khiến toàn thân Dạ Côn đều run lẩy bẩy.
Đây quả thực quá tao khí.
- Đừng cản ta, ta muốn giết chết y!!!
Diệp Ly đột nhiên la lớn, đã không thể khống chế nổi.
Mà Nhan Mộ Nhi ở bên cạnh lại lôi kéo Diệp Ly:
- Tỷ tỷ, đừng kích động, bình tĩnh, chuyện này không liên quan đến ngươi.
- Ta... ta...
Diệp Ly bị tức đến mức không biết nói gì, rất muốn lớn tiếng hô, ta chính là Kim Sắc Nữ Nhân!
Đoán chừng Côn ca sẽ choáng váng ngất.
Phi Tuyết rất hài lòng với tràng diện như vậy, cho Dạ Côn một cái hôn gió:
- Tạm biệt, Ngân Sắc Nam Nhân.
Sau khi nói xong, Phi Tuyết dùng hết đạo lực toàn thân, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, không chơi nổi, tên Ngân Sắc Nam Nhân kia quá mạnh!
Nếu như hắn lại cho mình một quyền, chỉ sợ thật phải xong đời.
Kim Sắc Nữ Nhân đến nhanh, đi cũng nhanh, phảng phất giống như chưa từng xuất hiện.
Mọi người cảm thấy, Kim Sắc Nữ Nhân bị thổi phồng rồi, hình như cũng không mấy lợi hại, thế mà sợ hãi uy áp của Ngân Sắc Nam Nhân.
Có hơi yếu.
Diệp Ly rất muốn nói, ai yếu, tên kia là hàng giả!!!
Dù gì Phi Tuyết cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu như để cho y biết, Kim Sắc Nữ Nhân là Diệp Ly, y chắc chắn sẽ không như thế.
Mà ở một bên khác, Dạ Minh, Đông Môn Mộng, Trương Thiên Thiên, Lưu Lăng bốn người chuẩn bị đi bắt người phía sau màn.
Nhìn phi thuyền cách đó không xa, Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Cẩn thận một chút.
Mà Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Không cần cẩn thận.
Theo ánh mắt thê tử nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh phi thuyền có hai đạo nhân ảnh, một người đứng, người còn lại thì đang ngồi.
Vẻ mặt Dạ Minh hơi hơi ngưng tụ, lập tức cười khẽ một tiếng.
Bốn người vững vàng hạ xuống đỉnh phi thuyền, trăng tròn trên đỉnh đầu chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
- Còn muộn hơn ta nghĩ.
Nam tử nhìn Dạ Minh khẽ cười nói, Dạ Ma đứng ở phía sau không nói gì.
- Ngươi làm sao phát hiện?
Dạ Minh tò mò hỏi.
Nam tử cười cười, đứng dậy:
- Dạ Minh, Kim Sắc Nữ Nhân là nhân vật có thể sánh vai cùng Ngân Sắc Nam Nhân, không có việc gì lại đi dạo ở bên ngoài? Sao ta không thấy Ngân Sắc Nam Nhân làm như thế?