- Cho nên ngươi mới cố ý làm thế?
Dạ Minh khẽ cười nói, y cũng không nhận ra tên nam nhân ở trước mặt là ai.
- Đúng vậy, Thái Kinh bên này kết cục đã định, dù sao cũng nên gặp mặt một lần.
Nam tử nhìn Đông Môn Mộng bên cạnh Dạ Minh.
Chuyện này khiến Dạ Minh có chút nghi hoặc, tên này nhìn thê tử của mình có chút cổ quái.
Cho nên Dạ Minh hơi hơi dịch bước, đứng ở trước mặt Đông Môn Mộng ngăn trở:
- Ngươi muốn nhìn thê tử của ta?
- Nào chỉ muốn nhìn, thậm chí còn nghĩ đến, Dạ Minh, ta cảm thấy ngươi không xứng với nàng.
Nam tử từ tốn nói, châm chọc Dạ Minh.
Dạ Minh nghe xong lời này liền không vui, lạnh giọng nói ra:
- Ta xứng hay không có liên quan quái gì tới ngươi?
- Dĩ nhiên có liên quan đến ta, đúng không, vị hôn thê.
Nam tử hướng phía Đông Môn Mộng cười nói.
Vẻ mặt Đông Môn Mộng cũng rất bình tĩnh, chẳng qua là trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, tại sao y lại đến đây?
Dạ Minh bị câu nói này làm mộng bức, vị hôn thê
Thê tử của mình làm sao biến thành vị hôn thê của người khác?
Có xanh biếc hay không?
Chẳng lẽ Minh ca ta cũng đi vào vết xe đổ của nhi tử à?
Nam nhân Dạ gia ta, thế mà đều phải trải qua chuyện đau khổ này sao?
Bỗng nhiên, Dạ Minh cười một tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Nam tử tò mò hỏi.
- Để cho ta tới đoán thử chuyện đã xảy ra, vợ của ta hẳn không hài lòng việc hôn sự này, cho nên liền chạy ra, sau đó gặp ta, còn thành hôn sinh con với ta, mà ngươi lại không có cam lòng, muốn đến Thái Kinh kiếm chuyện, có phải như vậy hay không?
Nói xong, Dạ Minh ôm eo thon của Đông Môn Mộng, nữ nhân này là của Dạ Minh ta, ngươi chỉ có thể nhìn từ xa.
Nam tử thở hắt ra:
- Không hổ là Nhan Vương đại danh đỉnh đỉnh, không sai biệt lắm, nhưng Dạ Minh, Đông Môn gia cho tới bây giờ đều chưa từng tán thành ngươi, không được tán thành, ngươi dựa vào cái gì có được Đông Môn Mộng?
- Bằng vào lão tử ngủ cùng nàng mỗi tối, thế nào!!!
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt, nhịn không được bấm Dạ Minh một cái, chỉ biết lấy ta ra trang bức.
Câu nói này quả thật rất có lực sát thương, hơn nữa còn nhằm vào trái tim của nam nhân được trước mặt.
- Dạ Minh! Ta và Đông Môn Mộng được hai nhà tán thành, điểm này ngươi phải hiểu rõ, mà ngươi chẳng qua chỉ có chút danh tiếng tại loại địa phương nhỏ như Thái Kinh, phóng nhãn toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, ngươi còn không tính là gì.
Dạ Minh xì khinh miệt, lạnh giọng nói ra:
- Cho nên ngươi muốn nói gì?
- Ta chỉ muốn nói, nữ nhân bên cạnh ngươi, về sau sẽ đứng ở bên cạnh ta.
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Nam tử nhếch miệng lên cười, từ trong tay áo lấy ra một bức thư:
- Mộng Nhi, Đông Môn gia gửi thư cho nàng.
Nói xong liền ném qua, Dạ Minh vung tay tiếp được.
- Dạ Minh, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi xem, vậy ngươi sẽ mãi mãi không vào được Đông Môn gia.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Phu quân, để cho ta nhìn.
Dạ Minh nắm thật chặt bức thư, cảm giác không tốt.
- Phu quân.
Đông Môn Mộng lần nữa kêu.
Dạ Minh không có cách, đặt thư ở trong lòng bàn tay Đông Môn Mộng, mà Đông Môn Mộng cầm thư đi đến bên cạnh mở ra xem.
Một lúc sau, Đông Môn Mộng thu hồi thư, trong lòng bàn tay toát ra ngọn lửa màu trắng, thư lập tức hóa thành tro tàn, phiêu đãng trên không trung.
- Làm sao vậy?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
- Phu quân, ta phải trở về một chuyến.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ nói ra.
Hai tay Dạ Minh đè chặt vai Đông Môn Mộng, tựa hồ có hơi xúc động:
- Hiện tại phải trở về? Chúng ta không phải đã nói sao? Chờ Côn Côn, Tần Tần có hài tử sẽ cùng nhau trở về?
- Ta cũng muốn, thế nhưng phu quân, tình huống có hơi phức tạp.
Đông Môn Mộng nhu tình nhìn nam nhân trước mặt, mặc dù râu quai nón, nhưng cảm giác đám râu ria kia thật đáng yêu.
- Ta cùng nàng trở về!
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Không, hiện tại sự tình Dạ gia còn chưa giải quyết xong, bọn nhỏ còn cần ngươi trợ giúp, yên tâm đi, ta không sao.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói, nhón chân lên, nhẹ nhàng đụng ở trên môi Dạ Minh.
- Thế nhưng mà!!!
Đông Môn Mộng duỗi ngón tay, ấn ở trên môi Dạ Minh:
- Nghe lời, nghe lời.
Dạ Minh:......
- Không nghe lời, đánh ngươi a ~
Đông Môn Mộng lộ ra bộ dáng hung ác.
Nhìn thê tử như thế, Dạ Minh không cam tâm.
- Một năm, một năm sau ta sẽ trở lại, nói cho bọn nhỏ.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra, nắm lấy bàn tay của Dạ Minh, ở trong lòng Đông Môn Mộng, đây chính là bàn tay ấm áp nhất thế gian.
Dạ Minh thấp giọng hỏi:
- Vậy nếu như nàng không có trở về?
Đông Môn Mộng đột nhiên nắm lấy lỗ tai của Dạ Minh, khẽ kêu:
- Tên ngu ngốc này, ta không có trở về, ngươi không biết tới tìm ta ư?!
Không biết vì sao, bị thê tử nhéo lỗ tai, Dạ Minh vẫn còn nở nụ cười.
Có câu nói này của thê tử là được.
Dạ Minh ôm lấy thê tử, rất chặt.
Sau một hồi lâu, Dạ Minh ở bên tai Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Nếu như nàng không có trở về, đến lúc đó ta liền giết tới Kiếm Sơn.
- Ừm.
Dạ Minh đương nhiên muốn cùng đi, thế nhưng thê tử nói như vậy, khẳng định có đạo lý của nàng, qua nhiều năm như thế, còn không biết ý của thê tử à, chỉ cần một cái ánh mắt liền có thể đọc hiểu đối phương.
- Chiếu cố bọn nhỏ, Nhị Nhị đã mang thai, ngươi phải chú ý nhiều một chút, đáng tiếc không thể nhìn hài tử Tần Tần xuất sinh, ta sẽ tranh thủ giải quyết vấn đề rồi trở về.
- Chuyện bên này không cần lo lắng, hết thảy đã có ta.
- Ừm.
- Đúng rồi, ta còn có mấy chuyện muốn dặn nàng.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Chuyện gì?
- Thứ nhất, không thể nhìn những nam nhân khác, nhất là y, mỗi ngày phải nghĩ đến ta, có biết không.
Dạ Minh cuối cùng lấy ra bản sắc nam nhân, quản giáo thê tử.
Nhưng mà Đông Môn Mộng phá lệ nhu thuận gật đầu cười nói:
- Được, ta biết rồi, một cọng tóc gáy cũng sẽ không để cho người khác đụng.
- Vậy thì tốt, nhớ chiếu cố tốt bản thân, ta sẽ nhớ nàng, có thể đừng đi hay không?
Sau khi nói xong, Dạ Minh lại ôm lấy thê tử, bộ dáng ta không nỡ rời xa ngươi.
Mà Đông Môn Mộng lại giống như đang ôm nhi tử an ủi:
- Được được, tắm rửa sạch sẽ chờ ta trở lại.
Dạ Minh:......
Mọi người:......
Nhìn thê tử dần dần đi tới bên cạnh nam tử, Dạ Minh liền tức.
Mà nam tử lộ ra nụ cười chiến thắng:
- Vừa rồi ta đã nói, Đông Môn Mộng thủy chung đều sẽ đứng ở bên cạnh ta, Dạ Minh... ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Thôi đi, nói như ngươi rất lợi hại vậy, âm mưu thành công rồi sao?
- Hừ, Dạ Minh! Cuộc chiến giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu!
Sau khi nói xong, nam tử lập tức búng tay, ở trong hư không xuất hiện một cái vết rách đen kịt, một cỗ xe ngựa mau đen chậm rãi từ trong cái khe đi ra, mang theo khí tức kinh khủng.
Mà con ngựa kia tựa như mây mù màu đen, phảng phất không có hình dáng.
- Dạ Minh! Nhớ kỹ, ta tên Thánh Thiên U Tuyền!