- Thôi đi, tên dài rất ghê gớm à.
Dạ Minh khinh thường nói ra, bất quá vẫn nhớ kỹ cái tên này.
Thánh Thiên U Tuyền, cái tên nghe thật lẵng lơ, con hàng này không phải là nhân yêu đấy chứ.
Lúc này, Lưu Lăng thấp giọng nói ra:
- Trương Thiên Thiên, một năm sau gặp lại.
Trương Thiên Thiên đương nhiên không nỡ bỏ Lưu Lăng, bất quá vẫn nhắc nhở lấy:
- Chú ý an toàn.
- Ừm, ngươi cũng thế.
Lưu Lăng thấp giọng nói ra.
Nhìn Lưu Lăng rời xa, Trương Thiên Thiên nhịn không được nói ra:
- Lưu Lăng.
Lưu Lăng dừng bước.
- Có thể gả cho ta hay không?
Lúc này Trương Thiên Thiên lấy hết dũng khí, đỏ mặt lên hỏi.
Lưu Lăng dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Chiếu cố bản thân thật tốt, chờ ta trở lại.
Nói xong Lưu Lăng liền đi đến chỗ của Đông Môn Mộng.
Nhưng mà Trương Thiên Thiên không hiểu ra sao, đây rốt cuộc là đồng ý? Hay là không đồng ý?
Thánh Thiên U Tuyền hướng phía Dạ Ma thấp giọng nói ra:
- Chuyện bên này giao cho ngươi.
- Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ giải quyết thỏa đáng.
Dạ Ma cung kính nói ra.
Thánh Thiên U Tuyền nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh xe ngựa, nở nụ cười nhìn về phía Đông Môn Mộng, hơi hơi nghiêng thân.
Lưu Lăng vịn Đông Môn Mộng bước lên xe ngựa, cuối cùng Thánh Thiên U Tuyền bước lên xe ngựa, chăm chú nhìn Dạ Minh, sau đó lập tức đi vào.
Theo một tiếng hí lên, xe ngựa dần biến mất ở trong bóng tối.
Dạ Ma nhìn Dạ Minh cùng Trương Thiên Thiên trước mắt, từ tốn nói:
- Mọi chuyện vẫn chưa xong.
Sau khi nói xong, phi thuyền dần dần tan biến, còn có thân ảnh quỷ dị của Dạ Ma.
Trong hư không chỉ còn lại Dạ Minh cùng Trương Thiên Thiên.
Nhìn hắc ám phía xa, Dạ Minh che ngực, phảng phất rất thống khổ.
- Thiên Thiên, nàng cứ đi như thế.
Dạ Minh bi thống nói ra.
- Đúng vậy, lão gia, phu nhân đã đi.
- Ngươi có chắc không?
- Lão gia, vô cùng chắc chắn.
Chỉ thấy vẻ mặt thống khổ của Dạ Minh dần dần trở nên... vui sướng, khoa tay múa chân hô:
- Cuối cùng cũng đi! Trời ạ! Thê tử rốt cuộc đã trở về nhà ngoại, quá con mẹ nó sướng rồi! Thiên Thiên, dáng vẻ của ta vừa rồi thế nào?
- Lão gia, phu nhân hẳn tin tưởng không chút nghi ngờ.
- Ta thật không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, ta phải yên tĩnh một chút, hoa lâu Thái Kinh khi nào đóng cửa?
Trương Thiên Thiên:......
- Lão gia, ngươi không sợ phu nhân đột nhiên trở về, quyết định không đi sao?
Dạ Minh sầm mặt lại, nghiêm túc nói ra:
- Nói đúng lắm, Mộng Nhi rất giảo hoạt, nói không chừng sẽ cho một phát Hồi Mã Thương.
- Lão gia, bình tĩnh.
- Không sai, nhưng mà ta căn bản không bình tĩnh được a, Thiên Thiên, ngươi không thể nào cảm nhận được tâm tình của ta lúc này, chờ sau này ngươi có thê tử, ngươi sẽ biết, thê tử về nhà ngoại, chính là tháng ngày tự do của nam nhân chúng ta.
Nhìn lão gia vui vẻ như thế, Trương Thiên Thiên có thể hiểu được, dù sao mỗi ngày lão gia đều bị phu nhân áp chế không thở nổi.
Thế nhưng chưa từng thấy lão gia có sắc mặt không tốt, ngược lại còn vui vẻ hưởng thụ. Dù sao lão gia cũng không bỏ được phu nhân.
Nhìn động tác khoa tay múa chân của lão gia, Trương Thiên Thiên khẽ thở dài một tiếng, một năm... một năm sau các nàng sẽ trở về sao?
Có lẽ sẽ không, đến lúc đó mình sẽ theo lão gia giết đến tận Kiếm Sơn!
Lúc này đám người Dạ Côn còn không biết mẫu thân rời đi, dù sao chuyện trước mắt còn chưa có giải quyết xong.
Nhìn Trưởng Tôn Ngự trước mắt, Dạ Côn quyết định không chừa đường sống.
- Trưởng Tôn Ngự, hiện tại không ai có thể giúp ngươi. Buông Thần Kiếm trong tay ngươi xuống, giơ hai tay lên!
Dạ Côn trầm giọng quát.
Mà mọi người ở đây lại rất hiếu kỳ, buông Thần Kiếm trong tay xuống còn có thể hiểu được, thế nhưng tại sao phải giơ hai tay lên? Cúng bái ngươi sao?
Trưởng Tôn Ngự phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp:
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi. Có lẽ ngươi còn không biết, mình đã sắp chết đến nơi! Ha ha ha ha!!!
Trưởng Tôn Ngự điên cuồng cười to, cầm liệt diễm đại kiếm trong tay đâm tới Dạ Côn.
Không có kiếm kỹ loè loẹt, có chẳng qua là đơn giản thô bạo.
Kiếm khí nồng đậm như từng cơn sóng dữ, mang theo khí thế nghiền nát vạn vật đánh tới Dạ Côn.
Cảm nhận được cỗ khí tức hung tàn này, Dạ Côn sầm mặt lại, hai tay trực tiếp đè mũi kiếm xuống.
Oanh!
Một cỗ sóng khí lập tức từ hai người bộc phát ra, đây quả thực chính là sóng khí tử vong, ngay cả mặt đất đều không thể thừa nhận sóng khí áp bách, lần lượt nứt ra.
Hồ nước nước thế mà hình thành sóng lớn xông đến bờ bên kia.
Dạ gia có Bất Bại U Mộng che chở, cũng không bị sóng khí đả kích.
Bản thân Thương Minh có thực lực, tự nhiên cũng có thể phòng vệ.
Thế nhưng Du Hạo Nam chẳng qua là một người bình thường, lúc này chỉ có thể dựa vào Bùi Thiên ở bên cạnh.
Thực lực của Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản, chẳng qua mới chỉ là Kiếm Vương.
Bùi Thiên chỉ có thể dùng ra bình chướng bình thường tới ngăn cản, chuyện xảy ra quá đột nhiên, căn bản không kịp phản ứng.
Bình chướng vừa mới bày ra, Du Hạo Nam liền bị thổi bay, thân thể thế mà bị khí lãng ép thành một tờ giấy mỏng.
Ánh mắt hai vị hoàng tử nhìn đám người Dạ gia, thấy nơi đó là chỗ an toàn nhất.
Thế nhưng sóng khí đã ép lên trên thân thể, lực lượng cường đại khiến hai vị hoàng tử không thở nổi.
Trong nháy mắt, hai vị hoàng tử thân là Kiếm Vương bị cỗ sóng khí này ép tới nát tan, bọn họ vốn muốn lưu lại giúp đỡ phụ hoàng, chiếm được hảo cảm.
Không ngờ lại bị khí lãng miểu sát.
Mà song chưởng của Dạ Côn án lấy liệt diễm Thần Kiếm, nhìn sóng khí tán ra xung quanh chỗ đi qua toàn bộ biến thành đất bằng.
Hai vị hoàng tử thế cứ thế chết đi.
Còn có tên Hữu Tướng kia, nếu như tiếp tục đánh với Thánh Nhân như thế, chỉ sợ toàn bộ Thái Kinh đều sẽ biến mất.
Đó hẳn không phải kết quả cha muốn nhìn thấy, xem ra cần phải chuyển sang nơi khác.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Trưởng Tôn Ngự, ngươi ngay cả con của mình cũng không tha sao?
Trưởng Tôn Ngự quay đầu nhìn thi thể phía sau, ánh mắt trong mũ giáp đỏ ngầu:
- Ngân Sắc Nam Nhân, hôm nay ngươi nhất định phải chết! Còn có Dạ gia!
- Vậy chuyển sang nơi khác?
- Được!
Trưởng Tôn Ngự còn biết chuyển sang nơi khác, dù sao Thái Kinh vẫn là của y, y cũng không muốn biến Thái Kinh thành một cái phế tích, như vậy làm Thánh Nhân cũng không còn ý nghĩa gì.
Dạ Côn bay đến nơi xa, Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:
- Thương Minh, canh chừng Dạ gia! Bản hoàng thu thập hắn xong sẽ trở lại giết bọn chúng.
- Vâng, Thánh Nhân.
Dạ Côn chọn một cái bình nguyên, nơi này rất thích hợp để chiến đấu, trăm dặm xung quanh không có một bóng người.
- Đây chính là phong thủy bảo địa mà ngươi chọng sao?
Trưởng Tôn Ngự đứng ở trong hư không như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Dạ Côn nhìn Trưởng Tôn Ngự trước mắt, khẽ cười nói:
- Có lẽ ngươi không biết chênh lệch giữa chúng ta lớn bao nhiêu.
- Buồn cười! Ở trước mặt Nhất Niệm Diệt Sinh, tất cả đều là hư vô!
Trưởng Tôn Ngự khinh thường quát.
- Không, ở dưới nắm ta của ta, mới hết thảy đều là hư vô!
- Ha ha ha ha, Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi thật nghĩ rằng mình rất mạnh? Vừa rồi chẳng qua là do bản hoàng đè thấp thực lực, sợ san bằng Thái Kinh thành bình địa mà thôi.
- Thế à? Ta cũng vậy.
- Ngân Sắc Nam Nhân, xem ra công phu miệng lưỡi của ngươi còn lợi hại hơn thực lực của ngươi. Vậy bản hoàng liền để ngươi mở mang kiến thức một chút, Thái Kinh thủ hộ thú!
Theo Trưởng Tôn Ngự gầm thét một tiếng, liệt diễm đại kiếm trong tay liền đâm thằng vào mặt đất.