- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi quả thật rất mạnh! Rất mạnh!
Trưởng Tôn Ngự ngẩng đầu nhìn Ngân Sắc Nam Nhân trước mặt, kỳ thật từ ngày đầu tiên Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, Trưởng Tôn Ngự đã cảm thấy không ổn, loáng thoáng cảm thấy sau này mình sẽ đối đầu với Ngân Sắc Nam Nhân.
Thế nhưng Trưởng Tôn Ngự cảm thấy mình có Nhất Niệm Diệt Sinh, đánh chết Ngân Sắc Nam Nhân hẳn là chuyện đương nhiên.
Bất quá bây giờ y đã hiểu rõ, ngay cả Nhất Niệm Diệt Sinh cũng không đỡ nổi nắm đấm của Ngân Sắc Nam Nhân.
Nhưng mà phải biết một chuyện, Côn ca chỉ luôn dùng một quyền nhẹ nhàng, chưa bao giờ dùng toàn lực.
Trước đó chiến đấu với Diệp Tử Tử cũng giống như vậy, bất quá Diệp Tử Tử cũng không có dùng ra toàn bộ thực lực.
Dạ Côn đang nghĩ, nếu như đối mặt với cha vợ, dùng hết toàn lực hẳn sẽ có thể.
Nhưng mà vô địch rất tịch mịch, lúc này ngay cả Thánh Nhân cũng già nua hơn mấy phần, xem ra y không còn lá bài tẩy nào khác.
Đối với điểm này, Dạ Côn có hơi thất vọng, Thánh Nhân Thái Kinh, hẳn không chỉ có hai chiêu như thế đi.
- Trưởng Tôn Ngự, ngươi cứ từ bỏ như thế sao?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Ha ha ha... kẻ thắng làm vua, đây là thiên lý, hôm nay bản hoàng rơi xuống kết cục này, đúng là ngàn vạn lần không nghĩ tới! Ngân Sắc Nam Nhân, tại sao ngươi lại xuất hiện ở trước mặt bản hoàng?!
Trưởng Tôn Ngự chất vấn, nếu như không có Ngân Sắc Nam Nhân, như vậy buổi tối hôm nay Dạ gia đã phải chết sạch!!!
Dạ Côn khẽ thở dài, tại sao ta lại xuất hiện ở trước mặt ngươi, đây còn không phải lỗi của ngươi sao.
Nguyên bản sinh hoạt ở An Khang châu rất tốt, ngươi hết lần này tới lần khác phải gọi ta tới Thái Kinh, còn tính toán đủ chuyện, đây không phải nhân quả do một tay ngươi trồng ra à.
Mà Dạ Côn cũng đang suy nghĩ một chuyện, hiện tại có nên trực tiếp giết Trưởng Tôn Ngự hay không.
Nếu như giết, chỉ sợ không thể phục chúng, phải cho người đời nhìn thấy bộ mặt thật của Thánh Nhân, đây mới là giết người tru tâm.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Sự xuất hiện của ta giống như một cơn gió, tới vô ảnh đi vô tung, đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Trưởng Tôn Ngự ngửa mặt lên trời cười dài.
Mà Dạ Côn một phát bắt lấy cổ Trưởng Tôn Ngự, bay trở về Thái Kinh.
Meo meo meo ~
A Lâm phiên dịch:
- Chờ ta với, ngươi còn chưa có vuốt ta...
Đi đến phía trên hoàng cung, Dạ Côn trực tiếp ném Trưởng Tôn Ngự trong tay xuống, phảng phất giống như ném một con gà.
Bành!
Thân thể Trưởng Tôn Ngự hung hăng đập vào Quan đài, khiến hoàng tọa vỡ tan, mà Dạ Côn thuận thế rời đi, chuyện kế tiếp, hẳn có thể giải quyết ổn thỏa, tìm một cơ hội đổi lại với Đát Từ là được.
Theo Trưởng Tôn Ngự hạ xuống, tất cả mọi người lập tức hiểu rõ... Ngân Sắc Nam Nhân thắng!
Diệp Ly nhìn bóng người màu bạc trên không, sau này nhất định có cơ hội chơi chết ngươi!!!
Trưởng Tôn Nhị thu Thần Kiếm lại, chuẩn bị chạy đến chỗ Trưởng Tôn Ngự, bất quá lại bị Dạ Tần kéo lại.
Nhìn ánh mắt lo lắng của thê tử, Dạ Tần lắc đầu.
Hiện tại không thể đi, quá nguy hiểm.
Dù sao vừa rồi Trưởng Tôn Nhị đã chọc giận Trưởng Tôn Ngự, nếu như chạy tới, Trưởng Tôn Ngự trực tiếp giết ngươi thì biết làm sao bây giờ.
Trưởng Tôn Ngự căn bản không thèm quan tâm mạng sống của hai đứa con trai, huống chi là một đứa con gái phản bội?
Thương Minh cùng Bùi Thiên liếc nhau một cái, Bùi Thiên vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng Thương Minh lạo không dễ chịu, Thánh Nhân đổ, như vậy Dạ gia sắp trở thành tân vương!
Dạ gia quân nhìn Thánh Nhân bại trận, trong nội tâm rất vui vẻ, về sau Thái Kinh chính là của Dạ gia.
Ầm!
Chỉ thấy một cái tay của Trưởng Tôn Ngự đặt ở trên bàn dài vỡ tan, chậm rãi chống thân thể lên, ngồi ở trên hoàng tọa phá toái.
- Buồn cười! Thật quá buồn cười!
Trưởng Tôn Ngự sửa sang đầu tóc rối bời, có thể rõ ràng trông thấy, sợi tóc của Trưởng Tôn Ngự bạc đi không ít.
Dạ Tư Không chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
- Tư Không à, bản hoàng không có bại ở trong tay Dạ gia các ngươi. Bản hoàng bại trong tay Ngân Sắc Nam Nhân.
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Tư Không, lạnh giọng nói ra.
Dạ Tư Không ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, ngươi là Thánh Nhân Thái Kinh, vì sao lại hồ đồ như thế, Dạ gia ta làm sao có thể là loại người này?
- Cho nên Tư Không, tiếp theo ngươi muốn thế nào? Đừng làm bộ làm tịt, thống khoái một chút!
Lúc này Trưởng Tôn Ngự đã bình tĩnh hơn không ít, dáng vẻ lúc này mới giống Thánh Nhân, trước đó Trưởng Tôn Ngự chỉ đang diễn dịch thất thố.
Trưởng Tôn Nhị rất lo lắng, sợ Dạ gia trực tiếp giết phụ hoàng.
Mà Dạ Trùng cùng Dạ Dương rất rõ ràng, đây là chuyện phụ thân mưu đồ bí mật đã lâu.
Có thể nói...
Từ ngày Dạ Tư Không gọi Dạ Dương là đồ ngu xuẩn, ông ta đã mưu đồ bí mật đến hôm nay.
Thánh Nhân là loại người gì, Dạ Tư Không rõ ràng hơn bất kỳ ai, trong nhà đại thần đều có tay chân của Thánh Nhân, muốn lừa Thánh Nhân, vậy cần đến mấy chục năm chuẩn bị, mới có thể có thành tựu hôm nay.
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Dạ Tư Không.
Nhưng ngàn vạn không có nghĩ đến Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện.
Cáo già như Dạ Tư Không làm sao không nghĩ tới Thánh Nhân có nội tình, khẳng định cũng lưu lại một tay, chẳng qua là Dạ Côn xuất hiện, khiến Dạ Tư Không đè lại chiêu át chủ bài của mình.
- Lão thần sẽ tập hợp quần thần, tiến hành thảo luận và nghiên cứu đối với hành động của Thánh Nhân, mọi chuyện dựa theo luật pháp Thái Kinh tới xử lý, dù sao Thánh Nhân phạm pháp đồng tội như thứ dân, đây chính là lời năm đó Thánh Nhân ngươi nói.
Dạ Tư Không nói lời này, rõ ràng không cho Thánh Nhân một con đường sống.
Trưởng Tôn Nhị xem như đã hiểu, rất không đành lòng, dù nói thế nào cũng là phụ thân.
- Người đâu, đưa Thánh Nhân về nghỉ, bảo vệ Thánh Nhân thật tốt!
Dạ Trùng lạnh giọng quát.
- Vâng!
Phó tướng xung quanh trầm giọng quát.
Thương Minh cùng Bùi Thiên đứng ở bên cạnh cũng không nói gì thêm, mà Trưởng Tôn Ngự cứ như vậy bị phó tướng mang đi.
Dạ Dương hướng phía Thương Minh cùng Bùi Thiên chắp tay:
- Mời hai vị trở về đi, ngày mai còn phải tảo triều.
Thương Minh cùng Bùi Thiên không nói gì, quay người liền rời đi.
- Ta đi nói với Thánh Nhân hai câu.
Dạ Tư Không âm u nói ra.
- Cha, con dìu người.
Dạ Dương bên cạnh nhẹ nói ra.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
- Đại ca, chúng ta trở về đi, cũng không biết cha và mẫu thân đi nơi nào rồi.
Dạ Tần hướng phía Đát Từ nói ra.
Đát Từ nhẹ gật đầu cười nói:
- Tốt, vậy chúng ta đi về trước.
Lúc này Dạ Trùng cũng phải xử lý rất nhiều chuyện, muốn nói sự tình cho quần thần, chuyện này phải được quần thần ủng hộ mới được.
Dạ Dương nâng đỡ, Dạ Tư Không đi tới tẩm cung của Thánh Nhân, lúc này trong tẩm cung cũng bị vây quanh.
- Gia chủ.
Phó tướng Dạ gia quân cung kính hô.
- Mở cửa ra, ta đi nói hai câu với Thánh Nhân.
- Vâng.
- Dạ Dương, ngươi chờ ta ở bên ngoài.
- Vâng.
Theo Dạ Tư Không đi vào, Dạ Dương cài cửa lại, sau đó đứng ở bên ngoài chờ.
Cha, hẳn có thể làm Thái Kinh Thánh Nhân!
Như vậy vị trí Thái Tử!!!
Nhất định phải là Dạ Dương ta!!!
Đi vào trong tẩm cung, Dạ Tư Không khôi phục như thường, mà Trưởng Tôn Ngự đang uống rượu, cười nói:
- Làm sao? Không giả vờ nữa?