Lúc này tóc của Trưởng Tôn Ngự tản mát, từng sợi tóc bạc xen kẽ với mớ tóc đen, trên mặt nở nụ cười khẽ, uống chút rượu...
Có lẽ chỉ có Thánh Nhân mắc nạn, mới có thần thái như thế.
Giống như lão đầu say rượu ở ngoài chợ, mang theo cỗ tâm tình chán chường sâu sắc.
Dạ Tư Không không nói gì, đi đến bên cạnh Trưởng Tôn Ngự chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu nhỏ.
- Thánh Nhân, nếu như ngươi không giết, vậy sẽ không xuất hiện kết quả như ngày hôm nay.
Dạ Tư Không uống một hơi cạn sạch.
Trưởng Tôn Ngự buông ly rượu xuống, khẽ cười nói:
- Tư Không, ngươi lập mưu hơn hai mươi năm, bản hoàng đều bị ngươi lừa gạt! Ngươi thật đúng là hiền thần của Tiên Hoàng.
- Gần vua như gần cọp, lão thần chỉ là muốn cho Dạ gia một đầu sinh lộ.
- Không tệ, không tệ... lần này là bản hoàng thua, thua không còn gì cả.
Trưởng Tôn Ngự cười ngớ ngẩn giống như phát điên, khiến người ta rất sợ hãi.
Dạ Tư Không đặt chén rượu xuống, đứng dậy, từ tốn nói:
- Nếu như ngươi một lòng làm Thánh Nhân, ngươi vẫn là vị Thánh Nhân kia, đáng tiếc ngươi chọn sai con đường.
- Ngươi thắng, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Trưởng Tôn Ngự nhìn bóng lưng Dạ Tư Không, ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn.
Dạ Tư Không đứng ở cửa ra vào dừng một chút, không quay đầu lại nói:
- Thánh Nhân, có chuyện ta muốn nói với ngươi, đám con của ta mặc dù có khuyết điểm, nhưng từ nhỏ ta đã quán thâu một loại tư tưởng cho bọn nó, người Dạ gia không giết người Dạ gia.
Nói xong Dạ Tư Không liền rời khỏi tẩm cung.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười một tiếng, nhưng mà tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười ra nước mắt, thì thào nói ra:
- Tư Không, đó là bởi vì ngươi còn chưa đứng trên đỉnh phong, nếu như ngươi ngồi ở vị trí của bản hoàng, ngươi sẽ biết, phản loạn, luôn xuất phát từ lợi ích.
- Vậy lợi ích mà ngươi muốn là gì?
Chỉ thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người xinh đẹp, chính là Thánh Hậu Tố Vận.
- Ta? Tố Vận, ngươi căn bản không hiểu ta, ngươi cũng không hiểu rõ Thánh Nhân Thái Kinh, Dạ gia! Dạ Tư Không! Lão tặc này! Không thể không trừ!
- Không sai, nhưng hôm nay không phải lúc động thủ, ngươi đã tống táng ưu thế của mình, chờ đợi ngươi chính là tử hình tàn khốc nhất.
Trưởng Tôn Ngự khẽ nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tố Vận:
- Thế nào, ngươi là đến cười nhạo ta sao?
- Chúng ta là phu thê, tại sao ta lại cười ngươi?
- Phu thê, ha ha ha ha, cười chết bản hoàng, tiên sư bố chứ phu thê.
Tố Vận khẽ thở dài, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh:
- Hôm nay cho dù không có Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, ngươi cũng không thắng được.
- Tố Vận, ta rất buồn bực, ngươi xem thường bản hoàng như vậy sao?
Trưởng Tôn Ngự dữ tợn hỏi.
- Không, ta chỉ nói sự thật, Dạ Tư Không hiệu trung hoàng thất ba đời, qua nhiều năm như thế, Dạ Tư Không có khả năng tích lũy bao nhiêu nhân mạch, bao nhiêu nội tình, chỉ sợ cũng không kém ngươi, mà ngươi chỉ bằng Nhất Niệm Diệt Sinh cùng con thủ hộ thú không ổn định kia, phần thắng quá thấp.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên đập bàn, chỉ Tố Vận mắng:
- Tố Vận! Từ khi biết ngươi, ngươi chưa từng nói qua một câu dễ nghe nào! Mỗi một câu đều là lăng lệ châm chọc! Lão tử không phải đồ đần độn!
Tố Vận thở dài, đứng dậy:
- Thánh Nhân, xem ra ngươi vẫn không nhìn ra, ai là người đối tốt với ngươi.
- Cút! Lão tử không cần ngươi thương hại!
Tố Vận dừng một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Ngự, từ tốn nói:
- Từng là phu thê, thù của ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo.
Nói xong liền tan biến ở trong tẩm cung, thần không biết quỷ không hay.
Theo Tố Vận rời đi, Trưởng Tôn Ngự cầm lấy bầu rượu bên cạnh uống ngụm lớn, khóe mắt chảy ra nước mắt bi thống.
Một đêm này, Trưởng Tôn Ngự mất quá nhiều, cho dù thế nào đi nữa, Trưởng Tôn Ngự cũng không thể bình tĩnh đối mặt.
Một bên khác, đám người Dạ Tần về tới nhà.
Đát Từ nói đi nhà xí, Dạ Côn ở một bên nghe thấy liền đau đầu, sau này không thể tiếp tục tìm Đát Từ đóng giả mình nữa, vẫn là Đông Tứ đáng tin cậy hơn.
- Côn ca, tình huống thế nào?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đơn giản lo lắng muốn chết.
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, Dạ Tần âm u nói ra:
- Nguyên Chẩn, Phong Điền, chúng ta có lỗi với các ngươi.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhịn không được lui về sau một bước, lộ ra ánh mắt khó có thể tin.
- Các ngươi phải tiếp tục lưu lại Thái Kinh, không thể trở về huyện Thái Tây.
Dạ Tần lại bổ sung một câu, chẳng qua là vẻ mặt Trưởng Tôn Nhị đứng ở phía sau không tốt.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền biểu lộ là như vậy (((;;)))
- Mau nói, mọi chuyện như thế nào?
Liệt Cốt rất tò mò, dù sao tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho Dạ gia, tuy nhiên Dạ gia thế mà thắng.
Dạ Tần tựa như thuyết thư tiên sinh, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Dạ Côn cười nhẹ không nói, chuyện của Thánh Nhân xem như giải quyết tốt đẹp, sau này hẳn có thể an tâm sinh hoạt với thê tử.
Trong lúc Dạ Côn huyễn tưởng cuộc sống sau này, một con bạch miệu lại vụng trộm lao vào, sau đó đùng tốc độ như quỷ mị vọt vào trong ngực Côn ca.
Dạ Côn giật mình, sao lại quên mất con Phệ Nguyên Thú này chứ.
Chỉ thấy Phệ Nguyên Thú nằm ở trong ngực Côn ca, cái bụng hướng lên trên, bày ra bộ dáng ngươi mau vuốt ta.
- Oa, mèo con từ đâu tới, thật đáng yêu.
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng, chuẩn bị đưa tay sờ sờ.
Ai ngờ Phệ Nguyên Thú sử dụng ra một chiêu liên hoàn vỗ, tốc độ kia... đoán chừng còn nhanh hơn cả Nhan Mộ Nhi.
- Tiểu gia hỏa hung ác như thế.
Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng, không thèm sờ ngươi.
Diệp Ly tò mò hỏi:
- Phu quân, tiểu miêu từ đâu tới?
- Ta cũng không biết, nó đột nhiên chạy tới.
Dạ Côn qua loa nói, có lẽ các ngươi không biết, đây chính là Thái Kinh thủ hộ thú trong truyền thuyết, Phệ Nguyên Thú, bất quá nó lại thẳng thừng bán đứng Thánh Nhân.
Đoán chừng Thánh Nhân rất muốn nấu nó đi.
Nhẹ nhàng sờ lấy cái bụng của Phệ Nguyên Thú, tên kia thoải mái muốn ngất đi.
Ở đây, muốn nói đồng loại, ngoại trừ bản thể Nhan Mộ Nhi là mèo ra, bản thể Tuyệt Thiên cũng là một con mèo.
Cho nên tuyệt Thiên có thể rõ ràng cảm giác được, lai lịch con mèo này không nhỏ, tuyệt đối không có khả ái như vẻ ngoài.
Dạ Côn tìm từ nơi nào? Sao vận khí tốt như thế?
Từ nhỏ vận khí của Côn ca đã rất tốt, chính là loại muốn chạy cũng chạy không thoát kia.
Dạ Tần giảng đến lúc cao trào, nước bọt văng tung tóe, Diệp Tử Tử đều nghe lọt được, liên tục cảm thán.
Dạ gia chi chủ Dạ Tư Không không đơn giản a, mưu kế trù hoạch lâu như vậy.
Còn có Dạ Trùng và Dạ Dương cũng là người biết kế hoạch, chắc hẳn Dạ Chiếu cũng biết, một màn kịch diễn hơn hai mươi năm, làm càn làm bậy lừa Thánh Nhân xoay quanh, loại tâm cơ này, mọi người trong Thất Tông Tội biểu thị bội phục.
- Phu quân, ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Trưởng Tôn Nhị đứng dậy nhẹ nói ra, cũng không đợi Dạ Tần nói cái gì liền rời đi.
Tử Yên dùng con ngươi liếc qua, vừa rồi ngươi nói, không phải đang đâm đao vào tim Trưởng Tôn Nhị à, hôm nay người ta đã hy sinh rất nhiều cho Dạ gia.
Dạ Tần vỗ trán một cái, vừa rồi hưng phấn quá nên quên mất.
- Đại ca, ta đi xem một chút.