- Là chuyện gì, sao lại vội vã như vậy?
Dạ Côn cảm thấy không thích hợp.
- Thiếu gia, cụ thể ta cũng không biết, ngươi phải đến hỏi lão gia.
- Ò.
Trương Thiên Thiên chắp tay, lập tức rời đi.
- Mẫu thân đi vội vàng như thế, chỉ sợ đã phát sinh chuyện không tốt.
Diệp Ly đứng ở bên cạnh Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Đúng vậy, nếu như không phải việc gấp, sao mẫu thân có thể không từ mà biệt như thế.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, ngày mai lại đến hỏi cha vậy.
Bất quá xem bộ dáng vui vẻ kia của cha, mẫu thân hẳn không có nguy hiểm.
- Phu quân, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai các ngươi còn phải tảo triều.
Nhan Mộ Nhi lo lắng nói ra, nhìn con mèo kia lại muốn chui vào trong ngực phu quân, Nhan Mộ Nhi liền cho nó một cước.
Được phu quân ôm ấp cả đêm, còn muốn tới, không có cửa đâu, ban đêm hắn là của ta!
Bộ dáng Phệ Nguyên Thú sinh không thể luyến, bày ra dáng vẻ tứ chi vô lực, ta giả chết, không tin các ngươi không đồng tình.
Thế nhưng Côn ca lại ôm thê tử rời đi.
Diệp Lưu nhìn Phệ Nguyên Thú một chút, mà Phệ Nguyên Thú mở to mắt, ánh mắt mang theo một tầng hơi nước, biểu lộ cầu vuốt ve a.
Diệp Lưu thở dài.
Phệ Nguyên Thú nhìn Diệp Lưu đưa tay ra, đường cong nơi khóe miệng nhếch lên.
Nhưng mà...
Biểu lộ của Phệ Nguyên Thú rất nhanh liền biến thành như vậy (? -ω-)-ω-)-ω-).
Chỉ thấy Diệp Lưu một tay bắt lấy phần gáy của Phệ Nguyên Thú, Phệ Nguyên Thú cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ hài không ôn nhu như thế, thế mà dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đối phó với một con mèo.
Nửa đêm, Thái Kinh lần nữa có tuyết rơi, càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở cửa chính hoàng cung, đều là gia quyến của viện quân.
Thủ vệ hoàng cung đều sắp không ngăn được.
Khắp nơi đến là thanh âm lên án Thánh Nhân, lúc này danh vọng của Thánh Nhân đã suy bại, không còn khả năng quật khởi.
Dạ Côn ngáp một cái, cùng đệ đệ đi tham gia tảo triều.
Bầu trời bên ngoài vẫn đen kịt, không khí hôm nay rất lạnh.
Nguyên bản Dạ Côn ôm thê tử ấm áp, đều không muốn rời giường.
- Đại ca.
Dạ Tần lên tiếng hô.
Dạ Côn ngáp một cái, buồn ngủ vô cùng:
- Hửm?
- Có thể khuyên gia gia đừng giết Thánh Nhân hay không?
Nghe thấy lời này, ánh mắt Dạ Côn sáng lên một chút, hỏi:
- Là đệ muội nói phải không.
- Đúng vậy, dù sao cũng là phụ thân, Nhị Nhị không còn cách nào.
Dạ Tần bất đắc dĩ nói ra.
- Có thể hiểu được.
Dạ Côn cũng không cảm thấy có gì không ổn, đây là chuyện thường tình.
- Thế nhưng đệ đệ, chuyện này đại ca cũng không có cách.
Kỳ thật ở trong lòng Dạ Côn, hắn vẫn muốn Thánh Nhân chết hơn, dù sao Thánh Nhân đã náo với Dạ gia đến nước này, thả, vậy thì đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng.
- Thật không thể vãn hồi sao?
- Đệ đệ, ngươi suy nghĩ một chút, đây là chuyện mấy người gia gia trù tính nhiều năm, sẽ không vì bất cứ lý do gì buông tha Thánh Nhân.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Dạ Tần nghe xong không lên tiếng, đại ca nói không sai.
Hai huynh đệ đột nhiên cảm giác xe ngựa ngừng lại, Dạ Côn hướng Trương thúc ở phía ngoài hô:
- Trương thúc, sao lại ngừng vậy?
- Thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều người.
Dạ Côn nắm thật chặt áo khoác, đi ra xem xét.
Đại môn hoàng cung đã bị vây đến con kiến cũng không chui lọt, mọi người giơ bó đuốc chăm chú nhìn hoàng cung, ánh mắt mang theo bi thống.
Sau khi Dạ Tần ra xem cũng rất kinh ngạc.
- Là công tử Dạ gia...
- Công tử Dạ gia đến rồi!!!
- Xin Dạ gia hãy làm chủ cho chúng ta...
Chỉ thấy người xung quanh quỳ xuống, người phía sau không biết xảy ra chuyện gì, cũng quỳ gối trong đống tuyết theo.
Dạ Côn thọc đệ đệ, đến lượt ngươi biểu hiện rồi.
Dạ Tần lắc đầu, vẫn là đại ca ngươi lên đi, đệ đệ không trấn được tràng diện.
Dạ Côn trực tiếp đẩy, đến lúc giúp đệ đệ tỏa sáng rồi.
- Các vị, xin hãy đứng lên.
Dạ Tần hướng phía mọi người hô.
- Hài tử Dạ gia, ta đưa đứa con trai độc nhất ra chiến trường, thế nhưng không ngờ đó lại là âm mưu của Thánh Nhân, ta không cam tâm! Con của ta không phải tử trận sa trường, mà là chết ở trong tay Thánh Nhân!
- Lúc rời khỏi nhà hai đứa con trai của ta có nói, vì Thánh Nhân cho dù chết cũng đáng, thế nhưng hiện tại! Bọn nó chết không đáng! Bọn nó bị chết oan!"
- Ba trăm vạn viện quân, ba trăm vạn gia đình, Dạ gia, cầu các ngươi làm chủ cho chúng ta!!!
Nói xong, mọi người liền dập đầu, cái trán chôn sâu vào trong đống tuyết.
- Các vị, xin hay đứng lên, đừng như vậy.
Trong lúc nhất thời Dạ Tần không biết nên nói gì.
Dạ Côn ở đằng sau nhẹ nói ra:
- Đệ đệ, nói với bọn họ, sẽ cho bọn họ một cái công đạo.
Dạ Tần nghe xong, lập tức la lớn:
- Các ngươi yên tâm đi, Dạ gia sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa mãn!!!
- Tạ ơn Dạ gia!!!
Mọi người nhất thời hướng phía hai huynh đệ dập đầu, Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng biểu thị bất đắc dĩ.
Con đường được mọi người nhường ra.
Bầu trời dần dần sáng tỏ, nhưng tuyết rơi vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, thậm chí còn lớn hơn, gia quyến bên ngoài đều bị một tầng tuyết trắng thật dày bao phủ.
Lúc này ở trong đại điện hoàng cung, Tào công công đứng ở phía dưới hoàng vị, không nói chuyện.
Bách quan im lặng đứng đấy.
Hôm nay Dạ Minh Vương Gia không có tới, vẫn còn đang ở nhà ngủ.
Thương Minh cũng không có đến, Bùi Thiên cũng không có, Quan Thanh lại có.
Tả Tướng không có, hiện tại ngay cả Hữu Tướng cũng mất.
Tông Hoằng Nguyên cùng thế hệ với Dạ Tư Không cũng mất.
Toàn bộ Thái Kinh có thể nói chuyện, cũng chỉ có Dạ Tư Không.
Nhưng lúc này Dạ Tư Không nhắm mắt lại, dáng vẻ không có lời nào để nói.
Rõ ràng là đang đợi người khác nói chuyện.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng ở phía sau không nói, phát hiện hôm nay Dạ gia quân đều là bội kiếm vào triều, xem ra cũng có ý tứ uy hϊế͙p͙.
Bách quan tựa hồ có thể cảm nhận được.
- Mời Tư Không nói một câu.
Một người trong đó đi ra, hướng phía Dạ Tư Không chắp tay hô.
Người này vừa nói chuyện, tất cả mọi người liền chắp tay nói ra:
- Mời Tư Không nói một câu.
Dạ Tư Không chậm rãi mở mắt, hỏi ngược lại:
- Các ngươi muốn ta nói gì?
- Tư Không, Thánh Nhân phạm phải tội ác như thế, chúng ta hẳn thương nghị nên giải quyết như thế nào.
Dạ Tư Không lần nữa hỏi lại:
- Các ngươi cảm thấy, Thánh Nhân nên bị định tội gì?
Bách quan trầm mặc, mặc dù biết, thế nhưng không có ai dám nói ra.
- Thánh Nhân phản quốc, cấu kết Ngũ Nhạc, giết hại ba trăm vạn viện quân! Vu oan trung thần, tội lỗi đáng chém!
Chỉ thấy một nam tử đứng ở phía trước Dạ Côn đi ra, chắp tay nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, cái tên này đứng ở hàng cuối cùng, xem ra chức quan tương đối thấp, hiện tại chạy đến, hẳn là muốn nương tựa vào Dạ gia.
Vị này là phủ doãn Thái Kinh phủ, Tống Hành Vi, cấp bậc tương đương với châu trưởng An Khang châu, chẳng qua là ở Thái Kinh, cấp bậc này vẫn có chút thấp.
Bất quá y có thể đứng ra, đã rất không tệ.
Dạ Tư Không liếc mắt nhìn Tống Hành Vi, xem như đã nhìn người này vào trong mắt.
- Chư vị đại thần cảm thấy thế nào?
Dạ Tư Không lên tiếng hỏi, mặc dù còn chưa leo lên hoàng vị, nhưng loáng thoáng có thể cảm giác được, khẩu khí của Dạ Tư Không không kém Thánh Nhân là bao.
Lúc này mọi người dĩ nhiên phải tỏ thái độ, toàn bộ chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân nguy hại Thái Kinh, tội lỗi đáng chém!