Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu, dùng ngữ khí bi thống nói ra:
- Dạ gia ta cúc cung tận tụy với Thái Kinh, cuối cùng lại bị Thánh Nhân ngờ vực nghi kị, còn khiến tướng sĩ vô tội mất mạng, ta thật hổ thẹn! Ta thẹn với Thái Kinh!
- Tư Không nói quá lời!
Mọi người lần nữa chắp tay nói ra, công phu vỗ mông ngựa lô hỏa thuần thanh.
- Thánh Nhân có kết quả như hôm nay, ta cũng rất đau lòng, nhưng tất cả mọi người hãy nhìn đi, gia quyến những vong hồn oan uổng kia đang tụ tập ở ngoài cửa cung, bọn họ đang chờ chúng ta bàn giao, cho Thái Kinh một câu trả lời thỏa đáng!
Ngữ khí của Dạ Tư Không dần dần cao vút, tâm tình của mọi người cũng bị kéo theo.
- Mời Tư Không làm chủ!
- Thánh Nhân tội ác thao thiên, điều tra ra chân tướng, đây cũng là một loại phụ trách đối với bách tính Thái Kinh, tội chứng vô cùng xác thực, tử hình!
Lúc này cũng không phải Dạ gia nói tính, điều tra chẳng qua là làm cho có mà thôi, cũng không tính là gì, thế nhưng cần phải làm để cho người trong thiên hạ xem.
Cuối cùng Dạ Tư Không an bài một ít chuyện, sau đó bãi triều, Thánh Nhân chết chỉ là vấn đề thời gian.
Bất quá Dạ Côn còn có một số việc muốn hỏi Thánh Nhân, chẳng qua là hiện tại cần qua gia gia đồng ý mới được.
Dạ Tư Không cũng không có ngăn cản Dạ Côn đi tìm Thánh Nhân.
- Đại ca, ngươi tìm Thánh Nhân làm gì?
Dạ Tần đi ở bên cạnh tò mò hỏi.
Dạ Côn cười cười:
- Có vài vấn đề muốn hỏi rõ ràng, đệ đệ, ngươi muốn đi cùng không?
- Không được, đại ca cũng biết đấy, Thánh Nhân xem như nhạc phụ của ta.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nếu như đệ đệ đi, lúc đối mặt không biết phải làm thế nào.
Ba vòng trong ngoài tẩm cung Thánh Nhân đều có Dạ gia quân canh gác.
Mà Dạ Côn cùng Dạ Tần xuất hiện, tất cả mọi người đều tránh ra, ngay cả kiểm tra cũng không làm.
Dù sao cũng là người Dạ gia, Dạ gia quân sẽ không đi điều tra.
- Đại ca, ta chờ ngươi ở ngoài.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đẩy hai phiến cửa lớn bằng gỗ lim ra, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng tương đối u ám, Dạ Côn nhìn một người nằm trên mặt đất, đó không phải là Thánh Nhân sao?
Bên cạnh còn có rất nhiều bình rượu.
- Cút!
Trưởng Tôn Ngự nằm dưới đất trầm giọng quát.
Dạ Côn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Nhân, khi đó vẫn còn ở An Khang châu, ở tiết Khánh Nguyên...
Lúc đó Thánh Nhân hăng hái biết bao, đối mặt với Kiếm Đế đánh lén vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Ngẫm lại cũng đúng, Thánh Nhân mạnh như vậy, căn bản không sợ một tên Kiếm Đế đánh lén.
Chẳng qua là Thánh Nhân hiện tại đã không còn phong thái lúc trước, tựa như một lão đầu uống say, mơ mơ màng màng.
Mới bao nhiêu tháng chứ, Thánh Nhân đã rơi từ trên thần đàn xuống.
Chuyện này lần nữa chứng minh.
Muốn hại Côn ca, cho dù là Thánh Nhân Thái Kinh cũng phải rơi từ trên trời xuống.
Côn ca chính là ngưu bức như vậy.
- Thánh Nhân.
Dạ Côn nhẹ giọng hô.
Trưởng Tôn Ngự nằm ở dưới đất toàn thân chấn động, chậm rãi ngồi dậy, đưa lưng về phía Dạ Côn.
Dạ Côn không nói chuyện.
Hai tay Trưởng Tôn Ngự sửa sang tóc dài xốc xếch, run hoàng bào trên người lên, quay người mang theo nụ cười nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn đột nhiên phát hiện, hình như Thánh Nhân bị điên rồi?
- Dạ Côn.
Trưởng Tôn Ngự mang theo nụ cười hô.
- Thánh Nhân.
- Tới tới tới, tới ngồi, nếm thử Ngưng Thần trà của bản hoàng.
Trưởng Tôn Ngự cười nói, vẫy vẫy tay hướng phía Dạ Côn.
- A, trà của ta đâu? Người đâu! Mang Ngưng Thần trà của bản hoàng lên, đám nô tài này, càng ngày càng không lễ phép.
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Không sao cả, ta chỉ ghé thăm ngươi một chút, tâm sự.
- Như vậy à, ngươi ngồi đi.
Nếp gấp trên mặt Trưởng Tôn Ngự rấ nhiều, trong vòng một đêm tựa như già nua trăm tuổi.
Dạ Côn cũng không có khách khí, chậm rãi ngồi xuống.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ Côn nói ra:
- Nếu như ngươi không phải người của Dạ gia thì tốt biết mấy.
Dạ Côn rất muốn nói, ngươi đoán đúng, ta chẳng qua là một đứa con nuôi, cũng không tính là người của Dạ gia.
- Nếu như ngươi không phải người Dạ gia, như vậy đêm qua bản hoàng đã có thể thắng! Có thể thắng!
Trưởng Tôn Ngự mang theo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Dạ Côn, đôi mắt trợn lên, thoạt nhìn rất kinh dị.
Dạ Côn lắc đầu:
- Thánh Nhân, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đừng nói nữa.
- Đúng vậy, thua cũng đã thua, còn có cái gì để nói, hôm nay tảo triều như thế nào? Chuẩn bị lúc nào chém ta?
Trưởng Tôn Ngự bình tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh Dạ Côn hỏi.
- Sau khi điều tra kỹ càng xong sẽ trảm.
Phì.
Trưởng Tôn Ngự phì cười:
- Gia gia của ngươi quá biết diễn, ngươi phải cẩn thận đấy.
- Thánh Nhân, ta muốn hỏi hỏi ngươi một chuyện, tin tức ta cùng Tuyệt Thiên tới Ngũ Nhạc, là ngươi để lộ ra sao?
Dạ Côn đã hỏi qua đại bá, đêm hôm đó chẳng qua là diễn kịch cho Thánh Nhân xem, Dạ Trùng cũng không có tiết lộ tin tức cho Ngũ Nhạc.
Trưởng Tôn Ngự lắc đầu:
- Người sắp chết cũng không có gì phải giấu, Dạ Côn, đến hiện tại ta vẫn không muốn hại ngươi, ở trong mắt bản hoàng, ngươi chính là hy vọng của Thái Kinh, người bản hoàng nhằm vào chính là lão tặc Dạ Tư Không!
Điểm này Trưởng Tôn Ngự không có nói sai, Trưởng Tôn Ngự làm nhiều như vậy, tựa hồ là đang đả kích Dạ gia, nhưng mục đích thực sự...
Chính là đang đả kích Dạ Tư Không!
Trước đó còn phái người phục kích Dạ Tư Không, đáng tiếc thất bại.
- Nếu như không phải ngươi, vậy là ai tiết lộ tin tức của ta và Tuyệt Thiên?
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, đột nhiên phát hiện một chuyện, nếu như Thánh Nhân thừa nhận, như vậy mọi chuyện liền viên mãn, nhưng nếu như không phải Thánh Nhân, như vậy sự việc căn bản chưa xong.
Trưởng Tôn Ngự cười cười, từ tốn nói:
- Dạ Côn à, còn nhớ hôm đó chúng ta liên thủ đối phó Tả Tướng không?
- Nhớ.
- Ngày đó bản hoàng rất vui vẻ, phảng phất giống như về thời thiếu niên, liên thủ cùng huynh đệ, loại cảm giác này rất vi diệu, ngươi có thể hiểu được không?
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn lắc đầu, biểu thị không hiểu.
- Không hiểu cũng không sao, Dạ Côn... gia gia ngươi muốn lên làm Thánh Nhân, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, dã tâm của y còn lớn hơn cả bản hoàng, đêm qua chẳng qua là bước thứ nhất mà thôi, còn có tên nhị bá kia của ngươi, giả làm người ngu hơn hai mươi năm! Loại tâm cảnh này không phải người bình thường có thể làm được.
Dạ Côn nghe Trưởng Tôn Ngự nhắc nhở, đột nhiên phát hiện, Thánh Nhân hình như cũng không có hư hỏng như vậy.
Nếu như Thánh Nhân nói thật, như vậy y ngược lại là người tốt.
- Thánh Nhân, sự kiện hạ độc trước đó ở An Khang châu, có phải là ngươi làm hay không?
Chuyện kia vẫn luôn là một dấu hỏi lớn, không phải Ba Đài, Thánh Nhân liền trở thành nghi can lớn nhất.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra:
- Ngươi thấy bản hoàng có giống loại người nhàm chán như vậy không?
- Thật không phải là ngươi?
- Bản hoàng muốn động thủ, có rất nhiều loại phương thức, không đến mức hạ độc, hơn nữa cho dù sứ thấn không chết, Ngũ Nhạc cùng Thái Kinh vẫn sẽ xảy ra đại chiến.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hỏi lần nữa:
- Tên sát thủ ở Ngũ Nhạc kia là do ngươi phái tới sao?
- Không phải, kỳ thật ta muốn ngươi động thủ, dùng thực lực của ngươi sẽ không thành vấn đề.
Dạ Côn nhìn Thánh Nhân, hít một hơi thật sâu.