Nhìn bóng lưng Ngô Trì lão sư rời đi, Dạ Côn khẽ thở dài.
- Tỷ phu, bây giờ chúng ta đi Thiên Trạch ư?
Diệp Lưu tò mò hỏi, Phệ Nguyên Thú ngồi xổm ở trên bàn đá, ɭϊếʍƈ láp móng vuốt.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Lưu Nhi, chúng ta đi đón mẫu thân về!!!
- Được, chúng ta cùng đi.
Diệp Lưu nhẹ nói ra, dùng thực lực của nàng, trừ khi đụng phải Thần Kiếm, những chuyện khác không cần sợ hãi.
Huống hồ tỷ phu cũng có Thần Kiếm nơi tay.
Lấy thảm bay ra, hai người trực tiếp ngồi lên, hướng phía phía đông bay đi.
Thiên Trạch nằm ở phía đôngHuyền Nguyệt, đây là một chuyến đi dài đằng đẵng.
Thái Kinh...
Phong tuyết chưa ngừng, mặc dù Dạ Côn rời đi, thế nhưng mọi người cũng không có thư giãn.
Dạ Tần vì xuất chiến nỗ lực tu luyện, ngay cả Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lần này đều chủ động tham chiến.
Ba người dưới sự chỉ huy của Liệt Cốt tiến hành ma quỷ tu luyện.
Mà các cô nương ngồi ở trong đại sảnh trò chuyện vấn đề vạn năm không đổi.
Trưởng Tôn Nhị cũng không có khả năng nằm ở trên giường cả đời, mấy ngày nay dần dần khôi phục lại, chuyện này khiến mọi người rất vui vẻ.
Chẳng qua là Trưởng Tôn Nhị bước ra, thế nhưng Dạ Tần tựa hồ chưa có đi ra, sau khi Dạ Côn rời đi, liền trở nên trầm mặt ít nói.
Dạ Minh cũng không có cách nào.
Diệp Ly đang ngồi tán gẫu đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác buồn nôn xông lên đầu, vẻ mặt lập tức đọng lại, trực tiếp chạy ra ngoài.
Ọe! Ọe! Ọe!
Khô khốc nôn ọe lập tức bùng nổ.
Tử Yên vỗ vỗ lưng Diệp Ly:
- Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?
- Không có việc gì, chỉ là có hơi buồn nôn.
Diệp Ly cười cười.
- Ây dà! Không phải đã mang thai rồi chứ!!!
Diệp Tử Tử kinh hô một tiếng.
Theo Diệp Tử Tử nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Ly.
Diệp Ly cũng rất mộng bức... không thể nào... trúng?
Diệp Tử Tử đi đến bên cạnh Diệp Ly, ấn vào cổ tay Diệp Ly, nhíu chặt lông mày, sau đó cười hắc hắc nói:
- Ôi ôi... thật có.
- Thật?
Diệp Ly lập tức trở nên khẩn trương kích động, giống như sợ Diệp Tử Tử gạt mình.
- Làm sao vậy? Cái gì thật hay giả?
Lúc này Dạ Minh cùng Trương Thiên Thiên đi tới.
Tử Yên vui vẻ cười nói:
- Cha, Ly tỷ có thai.
Dạ Minh sững sờ:
- Thật?
Diệp Ly không biết phải nói gì, đột nhiên rất muốn gặp Dạ Côn.
Dạ Minh đi đến trước mặt Diệp Ly, nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của con dâu, đường cong khóe miệng càng lúc càng lớn, nhìn Diệp Ly cười nói:
- Tốt! Tốt! Ly Nhi, phải chiếu cố bản thân thật tốt.
Theo Dạ Minh nói như thế, Diệp Ly xem như khẳng định, mình thật sự có hài tử.
Trời ạ!!! Quá đột nhiên, có chút không biết phải làm sao, phu quân... ngươi ở đâu.
Trưởng Tôn Nhị cũng lộ ra nụ cười, vui vẻ thay Diệp Ly, thế nhưng sâu trong mắt vẫn mang theo một điểm bi thương, nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng dưới.
- Cái gì? Côn tẩu có tin vui?!
Phía ngoài Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe xong, lập tức kích động không thôi.
Ngay cả Dạ Tần đều lộ ra nụ cười, ba người tranh thủ thời gian chạy vào trong phòng.
- Tiểu Côn ca a.
Nguyên Chẩn vui vẻ thay Côn ca, cũng không biết Côn ca bây giờ ở nơi nào.
Mà Diệp Ly một mặt hạnh phúc sờ lấy bụng dưới bằng phẳng, ánh mắt phát ra hào quang tình thương của mẹ.
Tuyệt Thiên ngồi ở bên cạnh cũng cao hứng thay tiểu tôn thượng, có lẽ đứa bé này có thể hóa giải mâu thuẫn giữa tiểu tôn thượng cùng lão tôn thượng một chút.
Hẳn nên báo tin vui cho lão tôn thượng một tiếng, dù sao A Ly có hài tử, đây cũng là chuyện lão tôn thượng một mực để ở trong lòng.
Tuyệt Thiên lặng lẽ rời đi, cũng chỉ có Liệt Cốt cùng Diệp Tử Tử phát hiện, những người khác đều vây quanh Diệp Ly.
Đi đến bụi cỏ nhà xí bên cạnh...
Tuyệt Thiên liền truyền âm cho lão tôn thượng.
- Thuộc hạ Tuyệt Thiên có chuyện quan trọng bẩm báo.
- Đầu trọc chết rồi?
Ngữ khí Diệp Hoa lạnh như băng lập tức vang lên trong đầu Tuyệt Thiên.
-......
- Lão tôn thượng, đầu trọc chưa chết.
- Chưa chết ngươi gọi bản tôn làm gì?!
- Tiểu tôn thượng mang thai hài tử đầu trọc.
Tuyệt Thiên thấp giọng nói ra, rất lo lắng lão tôn thượng sẽ tức đến nổ phổi.
Diệp Hoa nghe xong vẻ mặt trong nháy mắt đọng lại.
Tên đầu trọc này thật biết tính toán! Muốn lấy hài tử tới giảm bớt mâu thuẫn!
A Ly à! Con thế mà cho sinh con cho tiểu trọc đầu! Con thật muốn làm ta tức chết mà... nữ nhi nhu thuận nghe lời lúc trước đi nơi nào rồi?!
- Lão tôn thượng?
Thấy lão tôn thượng chậm chạp không lên tiếng, Tuyệt Thiên lên tiếng hô, sẽ không bị làm tức chết đi.
- Tên tử quang đầu này thật đúng là xảo quyệt! Bản tôn lăng lộn lâu như thế, chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy!!!
Cho dù Diệp Hoa tức giận, vậy còn có thể như thế nào, nữ nhi đều đã sinh con cho người khác, chẳng lẽ còn muốn cường bạo tách ra.
- Vậy lão tôn thượng, chúng ta còn giết tử quang đầu hay không?
Diệp Hoa không có lên tiếng, giết hay không... hiện tại là không giết được nữa, nếu như giết... đoán chừng nữ nhi cả đời đều sẽ không tha thứ mình.
- Nếu không giết được, vậy liền đổi phương thức.
Diệp Hoa âm u nói ra.
- Phương thức gì?
- Nghe nói tên đầu trọc này tâm địa thiện lương đúng không?
Diệp Hoa tò mò hỏi.
- Đúng vậy, tên đầu trọc này quả thật thiện lương, cũng bởi vì thiện lương, cho nên làm việc luôn chú ý trước chú ý sau.
Tuyệt Thiên nói thật.
Diệp Hoa đột nhiên cười:
- Bản tôn cũng rất tò mò, sau khi đầu trọc hắc hóa sẽ như thế nào.
- Hắc hóa
Trong lòng Tuyệt Thiên giật mình, hắc hóa Dạ Côn!!!
- Đúng vậy... trước đó bản tôn liền có tính toán như vậy, nhân từ cẩu thí, muốn làm con rể bản tôn, liền phải chôn nhân từ vào trong vực sâu! Trên đời ti tiện nhất chính là nhân từ!
- Lão tôn thượng nói đúng, thuộc hạ nhất sẽ hoàn thành nhiệm vụ lão tôn thượng giao.
- Ngụy Thường đã an bài, ngươi phối hợp với Ngụy Thường là được rồi.
Tuyệt Thiên cũng có chút tò mò:
- Lão tôn thượng, đến cùng như thế nào mới có thể khiến Dạ Côn hắc hóa?
- Một người có lương tri, bị tất cả mọi người vứt bỏ, sẽ có cảm giác như thế nào
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng, Dạ Côn! Đến lúc đó ngươi tẩy đều tẩy không sạch! Ngươi cho rằng nữ nhi bản tôn dễ vào tay như vậy sao? Không cần trả giá sao?
Không có chuyện đó đâu!
Mặc dù Tuyệt Thiên không biết chuyện cụ thể, nhưng muốn hắc hóa một người, đó cũng là một loại tàn nhẫn, dù sao cũng là từ bỏ lương tri.
Có lẽ tiểu tôn thượng chính là ưa thích Dạ Côn lương tri, chuyện này khác với chúng ta...
- Bảo A Ly chiếu cố bản thân thật tốt.
Diệp Hoa cuối cùng còn bổ sung một câu.
Tuyệt Thiên nhẹ nói ra:
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
- Chuyện Thần Kiếm điều tra thế nào rồi?
Diệp Hoa nghiêm túc hỏi.
- Trước đó xuất hiện qua thứ còn lợi hại hơn Thần Kiếm, thế nhưng bị một người gọi là Ngân Sắc Nam Nhân giải quyết hết.
- Còn lợi hại hơn Thần Kiếm Còn bị một tên Ngân Sắc Nam Nhân đánh bại
Diệp Hoa âm u hỏi.
Tuyệt Thiên nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, tên Ngân Sắc Nam Nhân này thâm bất khả trắc, sợ rằng tương lai sẽ biến thành đại địch của chúng ta.
- Có biện pháp giải quyết không?
- Ngân Sắc Nam Nhân hành tung quỷ dị, rất khó nắm bắt được, thực lực của hắn không kém ta là bao, có lẽ còn ở phía trên.