Ánh mắt Diệp Hoa hơi hơi ngưng tụ, sau một hồi lâu nói ra:
- Trước quan sát thật tốt, bản tôn sẽ điều chỉnh kế hoạch, chúng ta phải lưu tâm Huyền Nguyệt đại lục, nó không giống những vị diện khác, các ngươi ở bên kia phải cẩn thận, biết không.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tuyệt Thiên cung kính đáp.
- Đi làm việc đi.
- Vâng.
Kết thúc truyền âm, Diệp Hoa rất ngưng trọng, cùng Dạ Côn chẳng qua là trò đùa trẻ con, Huyền Nguyệt đại lục mới là trọng yếu nhất.
Bọn họ có ưu thế về Thần Kiếm, rốt cuộc phải dùng thứ gì tới phá?
Cùng lúc đó, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Nhan Mộ Nhi phát hiện hôm nay mình nôn không ít, trong lòng rất khó chịu.
- Mẫu thân, hôm nay con đã nôn rất nhiều lần.
Liên Hàn xếp bằng ở trên chiếu, nhắm mắt từ tốn nói:
- Có lẽ do con ăn nhiều.
- Thế ư? Có phải con mang thai hay không?
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng.
Liên Hàn chậm rãi mở mắt, vẫy vẫy tay:
- Con qua đây.
Nhan Mộ Nhi đi đến trước mặt mẫu thân, Liên Hàn đưa tay khoác lên trên cổ tay Nhan Mộ Nhi, nhíu mày, từ tốn nói:
- Chỉ sợ phu quân đầu trọc của con sẽ ngất.
- A, vì sao
- Con sinh con mèo ra, hắn có thể không ngất sao?
-......
Vẻ mặt Nhan Mộ Nhi hơi trầm xuống, nguyên bản nên cao hứng mới phải, thế nhưng nghe mẫu thân nói, liền không cao hứng nổi.
Nếu như sinh không phải người...
Thấy nữ nhi như thế, Liên Hàn nhẹ nói ra:
- Nhân yêu khác đường không phải không có đạo lý.
Nhan Mộ Nhi nghe xong yên lặng quay người ngồi ở bên cạnh, dáng vẻ có chút u buồn.
Mà Liên Hàn khẽ thở dài, giống như mình năm đó, bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Nếu để cho Côn ca biết, hai thê tử thế mà mang thai, phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải cao hứng.
Mà là lập tức chất vấn.
Nói! Hài tử của ai, cho tới bây giờ ta chưa từng đụng qua các nàng!!!
Lúc này Dạ Côn đã phi hành gần nửa tháng, bay một ngày liền hạ xuống hỏi một chút, vẫn luôn là ở Đông U địa vực.
Đông U thật rất lớn.
- Tỷ phu, trước đó lão sư nói, Thiên Trạch bên kia là nữ quyền, nếu như tỷ phu ngươi dùng thân phận nam hài đi, chắc hẳn sẽ gặp không ít phiền toái.
- Lưu Nhi, nàng đừng nói nữa, cho dù tỷ phu chết đói, ccho dù từ trên thảm nhảy xuống, cũng sẽ không giả nữ nhân!!!
Dạ Côn một mặt chính khí, lời Dạ Côn ta nói xưa nay sẽ không thay đổi.
Thời gian lại qua ba ngày.
Dạ Côn rốt cục đến Thiên Trạch địa vực, mặc dù chỉ là một cái thôn trang nhỏ, nhưng cũng khiến Côn ca được mở mang tầm mắt.
Trang phục nơi này không khác Thái Kinh là bao, thế nhưng nữ nhân nơi này...
Thế mà mê luyến đầu trọc!!!!!!
Cuối cùng cũng được kiến thức cái gì gọi là Thiên Trạch.
Trên đường phố căn bản không nhìn thấy mấy nam nhân, cho dù có... đó cũng là bị nữ nhân mang ra, không có địa vị coi như xong, thế nhưng nam nhân cũng rất thiếu thốn.
Thời điểm Dạ Côn xuất hiện, vô cùng thản nhiên, ai dám động đến?!
Nữ nhân toàn thôn đều dám đụng đến Côn ca, đủ loại xích sắt to lớn, dây thừng...
Cứ tiếp tục như thế, lúc nào mới có thể tìm được mẫu thân.
Cho nên, trước đó, coi như Côn ca thả một cái rắm đi.
- Oa, tỷ phu... ngươi... thật đẹp...
Diệp Lưu nhìn tỷ phu trước mắt, nhịn không được tán dương, sau khi được mình chuẩn bị, hiện tại tỷ phu có tóc, vẽ lên lông mày, điểm chút son phấn, mang theo một đầu tóc giả, đúng là...
Phệ Nguyên Thú bên cạnh đều đã choáng váng!
Đây mới là bản thể của Côn ca đi, là nữ tử!
Nam nhân chẳng qua là thân phận giả của Côn ca!
Côn ca từ nhỏ đã có bệnh, thể cốt cũng không tính mập mạp, thế nhưng vẫn lớn hơn nữ nhân một chút.
Nhưng bị y phục che kín, kỳ thật khác nhau không lớn...
Dạ Côn lấy tấm gương ra nhìn một chút, biểu lộ cứng đờ.
Không ngờ mình giống như Phi Tuyết, mặc nữ trang.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thật muốn hôn mình một ngụm, nhưng không hôn được.
- Lưu Nhi.
- Hửm?
- Đừng nói cho người khác nghe, ta mặc đồ con tử.
Diệp Lưu cười khúc khích, chuyện này khiến Dạ Côn sầm mặt lại, hung hăng dạy dỗ thê tử không hiểu chuyện một thoáng.
Còn chưa xuất giá liền đùa giỡn phu quân, lá gan quá mập.
Nếu như lúc này có người trông thấy, khẳng định sẽ trợn tròn mắt, hai cô bé, thế mà tu tu.
Ít nhất Phệ Nguyên Thú không nhìn nổi.
- Tỷ phu, chúng ta làm sao tìm được Kiếm Sơn?
Diệp Lưu tò mò hỏi.
- Đầu tiên, chúng ta phải đến nơi phồn hoa nhất Thiên Trạch, Linh Đô!
Dạ Côn ở thôn trang nhỏ đã hỏi thăm rõ ràng, địa vực này tên là Linh Vực, đô thành lớn nhất gọi là Linh Đô.
Muốn tìm Kiếm Sơn, như vậy ít nhất cũng phải đến nơi quyền thế tương đối cao nhìn thử một chút.
- Vậy sau khi đến Linh Đô, chúng ta sẽ làm gì tiếp?
Diệp Lưu hỏi lần nữa.
Dạ Côn cũng không biết làm gì, nhưng ít ra phải đến thử một chút, cùng lắm thì bắt cóc hoàng đế Linh Đô.
Thật đáng lo, một chút đầu mối cũng không có.
- Tới Linh Đô trước rồi nói sau.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, mẫu thân à... đứng vững, Côn Côn tới cứu người đây.
Bỗng nhiên!
Một cỗ bóng đen to lớn bao phủ hai người.
Chỉ thấy phía trên hai người xuất hiện một đầu kình to lớn, dài đến mấy ngàn trượng, phát ra tiếng khẽ kêu êm tai.
Dân bản xứ gọi là Côn.
Kỳ thật từ khi tiến vào Thiên Trạch địa vực, Dạ Côn đã phát hiện trên bầu trời xuất hiện rất nhiều dã thú cổ quái kỳ lạ.
Côn chẳng qua là một loại trong đó, còn có Bằng đây.
Cộng lại chính là Côn Bằng.
Bất quá mấy dã thú này cũng sẽ không công kích người, vô cùng thân hòa, nhưng thân thể to lớn kia thật có chút dọa người.
- Xuất phát! Linh Đô!
Dạ Côn hô to một tiếng, thảm bay bay thật nhanh.
Nếu như không có thảm bay, chỉ sợ hiện tại Dạ Côn còn chưa ra khỏi Thái Kinh, Ngũ Nhạc còn chưa thấy bóng dáng.
Trên đường đi, Dạ Côn cũng luôn hỏi thăm phương hướng, sau khi đổi nữ trang xác thực thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất những nữ nhân kia sẽ chỉ ghen ghét mỹ mạo của ngươi, sẽ không có hành động quá phận.
Càng ngày càng tiếp cận Linh Đô, phi thú trên không cũng nhiều hơn, có vài con phía trên còn có người ngồi, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
Rất nhanh, Dạ Côn đã nhìn thấy cái gọi là Linh Đô.
Vốn cho rằng đa số thành thị đều nằm ở trên mặt đất, kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới...
Linh Đô thế mà lơ lửng trên không trung!
Không đúng, đó là cầu vồng! Cầu vồng từ mặt đất kéo dài đến không trung, mà Linh Đô nằm ở phía trên cầu vòng.
Rất nhiều người ngồi trên phi thú khổng lồ bay đến Linh Đô.
Dạ Côn xem như hiểu rõ, đám phi thú này tựa như phi thuyền ở Thái Kinh, dùng để chở người.
Đồng thời cũng sẽ có tồn tại hoang dại.
Cảm giác Linh Vực rất lợi hại.
Hơn nữa Linh Đô cũng không có cửa thành, tùy tiện tiến vào, có phải có chút qua loa hay không.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu trực tiếp ngồi thảm bay đến rìa cầu vồng.
Cầu vồng rất là to lớn và loá mắt, có thể chiếu rọi toàn bộ Linh Đô, tựa như Tiên cảnh.
Chậm rãi hạ xuống, Dạ Côn cất kỹ thảm bay, về nhà vẫn phải dựa vào món đồ chơi này.
Vị trí hai người hạ xuống cũng là nơi phi thú đỗ, kín người hết chỗ, đối với Dạ Côn cùng Diệp Lưu, mọi người cũng chỉ nhìn nhiều mấy lần.
Trong ánh mắt mang theo hâm mộ ghen ghét.
Dạ Côn cũng rất cảm thán, nhìn tỷ lệ này một chút...
Trong mười người, bảy nữ, ba nam.