- Nói!
Đông Môn Trí Bác gầm thét, đại địa cũng lay động theo, trong tay Bất Diệt Minh Vương càng toát ra uy áp kinh khủng, tại phía dưới Bất Diệt Minh Vương, Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn trở nên có nhỏ bé.
Đông Môn Khổng hơi hơi cúi đầu, âm u nói ra:
- Ta dùng phương pháp khống chế Hình Kiếm...
Đông Môn Trí Bác nghe thấy câu này, liền biết!
Tên hỗn đản này thế mà truyền bí mật điều khiển Hình Kiếm ra ngoài.
Thánh Thiên Thành nghe xong cũng phi thường kinh ngạc, Kiếm Sơn Đông Môn lão đại thế mà để lộ chuyện trọng yếu như vậy ra ngoài, đổi lấy một cái tam đoạn giả.
Nhưng mà y ngàn vạn lần không nghĩ tới, Đông Môn Trí Bác thế mà lại đạt đến tam đoạn thật.
Lúc này trong lòng Thánh Thiên Thành phức tạp vạn phần, tam đoạn thật còn lợi hại hơn Thần Kiếm rất nhiều.
Truyền thuyết tam đoạn chỉ mạnh hơn Thần Kiếm một chút, thế nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ không chỉ mạnh hơn một chút.
Dạ Côn khẽ nhíu mày, không nghĩ chuyện Đông Môn Khổng truyền phương pháp điều động Hình Kiếm ra ngoài, mà là đang nghĩ, là ai mong muốn Kiếm Sơn Hình Kiếm.
Là đám người trong bóng tối kia sao? Quá phức tạp đi...
Nhưng mà.
Năm ngọn núi lớn vừa mới dừng lắc lư lại lần nữa lay động.
Hình Kiếm oai thao thiên tuyệt hậu, tràn ngập toàn bộ Kiếm Sơn.
Đất đá trên dãy núi điên cuồng rơi xuống, Dạ Côn đều có thể cảm nhận được mặt đất chấn động.
Dần dần, mũi kiếm của Hình Kiếm xuất hiện ở trước mắt, phong mang màu bạc bắn ra một đạo kiếm khí khát máu.
Chỉ sợ trên thân kiếm đã lưu lại vô số máu tươi của Thần tộc, dù sao Hình Kiếm từng chém qua vô số Thần tộc và Ma tộc.
Nhưng mà xung quanh căn bản không có khí tức nào đặc biệt, đến cùng là ai đang khống chế Hình Kiếm...
Cát đá rơi rơi xuống, năm thanh Hình Kiếm lần nữa tái hiện nhân gian.
Kiếm khí như sóng biển nộ trào, mang theo uy thế hủy diệt thế gian vụt lên từ mặt đất.
Năm thanh Hình Kiếm cao đến trăm trượng, lúc này lơ lửng ở bốn phía Kiếm Sơn.
Đông Môn Trí Bác sầm mặt lại, Bất Diệt Minh Vương trong tay mang theo khí tức kinh khủng vung tới.
Năm thanh Hình Kiếm không thể rơi vào tay địch nhân, cho dù hủy, cũng phải lưu bọn nó lại.
Thế nhưng động tác của Đông Môn Trí Bác vẫn chậm một bước, năm thanh Hình Kiếm nhất phi trùng thiên, tan biến ở trên trời cao.
Mà Bất Diệt Minh Vương một đao chém trúng không khí, thế mà xé mở ra vết nứt không gian!!!
Trong khe nứt giống như vực sâu, phảng phất có vô số người đang rình rập, bất quá những người kia cũng không có xuất hiện, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Huyền Nguyệt đại lục.
Sau khi vết nứt không gian tự động tu bổ, bầu trời rực rỡ hẳn lên, phảng phất chưa từng phát sinh chuyện gì.
Đông Môn Trí Bác thu Bất Diệt Minh Vương trong tay vào, toàn bộ bầu trời lần nữa trở nên sáng sủa.
Mà Đông Môn Khổng tê liệt ngồi dưới đất, vẻ mặt cứng đờ.
Mất đi Hình Kiếm, tội lỗi như thế chỉ sợ chạy không thoát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc giết người.
- Nếu như ta đoán không lầm, Đông Môn Chí cũng tham dự vào phải không.
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói.
Đông Môn Khổng không nói chuyện, đây cũng là một loại ngầm thừa nhận.
Đông Môn Trí Bác cười một tiếng, hung hăng thở dài:
- Thật không ngờ, Đông Môn gia thế mà xuất hiện hai tên phản đồ! Bội bạc, phản bội gia tộc, làm sao, chẳng lẽ các ngươi còn muốn cái vị trí gia chủ này sao!!!
Nói đến phần sau, Đông Môn Trí Bác đã hướng phía Đông Môn Khổng gầm thét.
Thấy tình huống như vậy, Dạ Côn nhíu chặt lông mày, xem ra mình đã giúp nhà mẫu thân một phen.
Thế mà đánh bậy đánh bạ đánh ra phản đồ Đông Môn gia.
Nếu như không phải hôm nay phát sinh chuyện này, chỉ sợ Đông Môn gia sẽ tổn thất thảm trọng hơn.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, thu Thần Kiếm lại, xem ra cỗ "vận khí" lại tác quái, cho dù mình rời khỏi Đông U nó vẫn bám theo không tha.
Diệp Lưu thấy thế, cũng thu hồi vũ khí lại.
Phệ Nguyên Thú biểu thị, bản miệu còn chưa bắt đầu, các ngươi dẵ đánh xong, quá không thú vị rồi.
Thánh Thiên Thành biểu thị, chuyện hôm nay phát sinh, sau này nhất định phải kể lại cho gia tộc nghe, Kiếm Sơn Hình Kiếm không còn, như vậy Kiếm Sơn liền mất đi vốn liếng cường đại nhất, đối với những Cổ tộc khác mà nói, đây là chuyện tốt.
Thế nhưng vị gia chủ này, thế mà lĩnh ngộ được tam đoạn!
Không có Hình Kiếm, lại có được tam đoạn, thứ này hình như càng khó giải quyết hơn Hình Kiếm.
Đông Môn gia thật đúng là thâm tàng bất lộ, nhất là tên Đông Môn Trí Bác này, tâm cơ quá sâu.
Thánh Thiên Thành có cảm giác, lão già này là mượn tay đầu trọc diệt trừ hai người ca ca của mình, hơn nữa còn có thể lưu lại tiếng thơm.
Phải biết, lúc đầu là Đông Môn Trí Bác muốn đầu trọc tới.
Thánh Thiên Thành cũng chỉ có thể nghĩ như thế, dù sao lão già này một mực đứng ở bên cạnh không nói lời nào, nhìn đầu trọc xuất thủ, dụng ý khó dò a.
Lúc này Đông Môn Khổng không nói gì, hai mắt vô thần ngồi bệch xuống đất.
Đám đệ tử bên cạnh cũng lục tục ngo ngoe đứng lên, trước đó là bị khống chế lại, hiện tại rốt cục thanh tỉnh.
Thế nhưng đều bị thụ thương, rất nghiêm trọng, dù sao lúc nãy Diệp Lưu cũng không phải đùa giỡn, rất là muốn mạng.
Không chết đã là mạng lớn rồi.
- Bắt giam Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí lại! Người nhà của bọn họ không thể xuất phủ!
Đám đệ tử rất nghi hoặc, khi nãy vừa ngất một thoáng, có phải đã bỏ lỡ chuyện gì rồi hay không? Gia chủ làm sao đột nhiên bắt đầu cường thế rồi?
Thế nhưng gia chủ chung quy là gia chủ, lời hắn nói không thể không nghe.
- Gia chủ, gia gia của ta nhất định bị oan.
Đông Môn Hồng ở một bên cuối cùng kịp phản ứng, vừa nãy xảy ra quá nhiều chuyện, căn bản không có cách nào tiêu hóa hết được.
Thế nhưng nghe thấy muốn bắt nhốt gia gia, Đông Môn Hồng trong nháy mắt hoàn hồn.
- Dẫn Đông Môn Hồng đi!
Đông Môn Trí Bác lạnh giọng quát.
- Không... gia chủ... gia chủ... ta bị oan, vì sao ngươi không bắt người ngoài, lại bắt ta... ta không phục... ta không phục...
Tiếng hò hét của Đông Môn Hồng càng ngày càng xa, bị đệ tử Đông Môn gia mang đi.
Toàn bộ đệ tử Đông Môn gia đều thầm nghĩ ở trong lòng, hôm nay Đông Môn gia sợ rằng sẽ phải thay máu...
Đông Môn Khổng bị xốc lên, Đông Môn Trí Bác phong bế đạo lực của Đông Môn Khổng.
Đông Môn Khổng cũng không để ý, mà là hướng phía Đông Môn Trí Bác hỏi:
- Tất cả những chuyện này đều do ngươi và nữ nhi bảo bối của ngươi an bài đi.
Đông Môn Trí Bác trầm giọng nói ra:
- Chuyện này còn quan trọng không? Ngươi cùng nhị ca làm ra chuyện như vậy, chính là đặt toàn bộ Đông Môn gia lên lưỡi đao.
- Cho nên ngươi liền mượn tay người khác đến giải quyết, bức ta vào tuyệt cảnh, như thế ngươi liền có thể thuận lý thành chương diệt hai chúng ta, sau đó an tâm làm gia chủ.
Đông Môn Khổng nhìn Đông Môn Trí Bác không nói, đột nhiên cười nói:
- Lão tam a, đột nhiên phát hiện ngươi cuối cùng cũng lớn lên, làm việc đủ hung ác, có tâm cơ, có quyết đoán, Đông Môn gia ở trong tay ngươi, ta cũng yên tâm.
- Dẫn đi!!!
- Lão tam, tha cho hậu đại của ta một con đường sống, đừng giết hết, đây là nguyện vọng cuối cùng của đại ca.
Nghe Đông Môn Khổng lên tiếng hô, Đông Môn Trí Bác không nói chuyện.
- Cha.
Đông Môn Mộng đi tới nhẹ giọng kêu.