Lúc này Đông Môn Khổng đã ngổn ngang, trong mắt tràn đầy kinh hãi, đại quân Kiếm Đế của mình thế mà bị một thương đánh nát.
Đây là Thần Chi Tam Đoạn mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo sao? Vì sao Thần Chi Tam Đoạn lại yếu như vậy?
Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Nhất định đã có sai lầm ở chỗ nào rồi!
Diệp Lưu nhẹ nhàng vung Phá Viêm Thương trong tay lên, một cỗ khí tức mãnh liệt tán ra bốn phía:
- Ta chẳng qua chỉ là con dâu của mẫu thân, thê tử của Dạ Côn.
Nghe nói như thế, lệ khí trong lòng Dạ Côn cũng dần dần tán đi.
Đây mới là thê tử của mình, cho mình đủ mặt mũi, cũng cho mẫu thân nở mày nở mặt.
Đông Môn Mộng cũng cảm thấy Côn Côn tìm được thê tử tốt, ở bên ngoài có thể trợ giúp Côn Côn, ở nhà cũng có thể phục thị Côn Côn thật tốt, cô nương như thế đã rất hiếm thấy.
- Không có khả năng! La ai phái ngươi tới! Nói!
Đông Môn Khổng lâm vào điên cuồng chất vấn, thế nhưng trời xui đất khiến thế nào lại chất vấn trúng.
Diệp Lưu là do phụ thân Diệp Hoa phái tới.
Đông Môn Trí Bác nhìn đám đệ tử kêu rên xung quanh, trầm giọng quát:
- Đông Môn Khổng! Đủ rồi!
- Lão tam! Ngươi nói cái gì!!!
Đông Môn Khổng hướng phía Đông Môn Trí Bác quát.
- Ta bảo ngươi thu tay lại!
- Ta thu tay lại? Ngươi thế mà bảo ta thu tay lại? Lão tam! Ta còn tưởng rằng lão nhị đã rất bao che khuyết điểm! Không ngờ ngươi còn bao che khuyết điểm hơn y! Ngươi thế mà che chở người xem thường Đông Môn gia! Ngươi không xứng làm gia chủ!
Hai mắt Đông Môn Khổng đỏ bừng, biểu lộ mang theo vẻ dữ tợn cùng điên cuồng.
Dù sao đây chính là Thần Chi Tam Đoạn, bị phá dễ dàng như thế, đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Đông Môn Trí Bác lạnh giọng hỏi:
- Đông Môn Khổng, ngươi lĩnh ngộ tam đoạn như thế nào? Ngươi đến cùng đã làm chuyện gì?
- Thế nào, Đông Môn Trí Bác ngươi không lĩnh ngộ được, liền không cho phép người khác lĩnh ngộ sao? Phụ thân nói ngươi tốt như thế nào, ta thấy ngươi chẳng qua là ghen tị, ghen tị ta lĩnh ngộ tam đoạn, mà ta chính muốn dẫn dắt Kiếm Sơn Đông Môn chinh chiến Huyền Nguyệt đại lục!!!
- Ta cảm thấy ngươi đã điên rồi.
- Ha ha ha, không sai! Ta đã điên rồi! Hôm nay các ngươi đều phải chết! Ta sắp thành Vương!
Đông Môn Khổng ngước thẳng lên trời thét dài, bộc phát ra đạo lực phía trên Kiếm Đế, oai Kiếm Tôn.
Toàn bộ Kiếm Sơn đều điên cuồng chấn động, có vài căn nhà bị khuynh đảo.
Mà năm ngọn núi lớn xung quanh xuất hiện vết rách.
- Đông Môn Khổng! Ngươi dám động Hình Kiếm? Còn không dừng lại!!!
Đông Môn Trí Bác hướng phía Đông Môn Khổng quát.
Đông Môn Khổng lâm vào điên cuồng chăm chú nhìn mọi người:
- Ngừng? Bước chân Đông Môn Khổng ta đời này vĩnh viễn không dừng lại! Những người dám ngăn cản ta, chỉ có một con đường chết.
Đông Môn Trí Bác biết lão đại đã điên rồi, trực tiếp rút ra trường kiếm bên hông, muốn đánh gãy động tác của Đông Môn Khổng.
Thế nhưng hoàng kim thần linh trên không trong nháy mắt khôi phục như thường, cầm trường kiếm màu vàng kim trong tay đánh úp về phía Đông Môn Trí Bác.
Đông Môn Trí Bác hừ lạnh một tiếng:
- Tỉnh lại đi, Tàn Đao!
Kiếm trong tay Đông Môn Trí Bác lập tức hóa thành một thanh trường đao màu xanh, mang theo gào thét chi phong hướng phía hoàng kim thần linh bổ tới.
Oanh!
Một cỗ sóng khí lập tức tản ra bốn phía.
- Hiện ra đi, Phong Thần Đao!
Một cỗ cương phong trong nháy mắt bao phủ Đông Môn Trí Bác, thời điểm cương phong tản ra, quần áo trên người Đông Môn Trí Bác cũng thay đổi, nhất là Phong Thần Đao trong tay, đao thể biến dài biến rộng, tản mát ra lục mang thăm thẳm.
Mà trường bào trên người Đông Môn Trí Bác, bên trong đỏ tươi mang theo từng cái từng cái lục văn, cả người trở nên mờ mịt.
- Hình Trảm!
Theo Đông Môn Trí Bác quát nhẹ, Phong Thần Đao trong tay hóa thành ảo ảnh, lưỡi đao bao phủ hoàng kim thần linh vào trong đó.
Một hơi!
Đông Môn Trí Bác thu đao, tiếp tục đi đến chỗ Đông Môn Khổng.
Mà hoàng kim thần linh đứng tại chỗ như si ngốc.
Phốc!
Theo một hồi gió nhẹ, hoàng kim thần linh hóa thành hạt cát màu vàng kim, mà hạt cát dung hợp thành một thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất.
Dạ Côn nhìn vị ngoại công này một phen, bộ động tác vừa rồi đúng là động tác kinh điển trong giới trang bức.
Nhất là bộ dáng tự tin không quay đầu kia, đậu xanh!
Xem ra mình vẫn chưa học được sự tinh túy trong việc trang bức.
Bất quá nói cũng phải nói lại, vị ngoại công này hình như còn mạnh hơn hắn nghĩ.
Hình như y chỉ mới dùng nhị đoạn, thế mà đã có thể chém giết tam đoạn, thế này có hơi quá mức rồi đi?
Chẳng lẽ nhị đoạn còn lợi hại hơn cả tam đoạn?
- Không thể nào!
Đông Môn Khổng trông thấy Đông Môn Trí Bác, thế mà một chiêu tiêu diệt hoàng kim thần linh, trong lòng khiếp sợ không thua gì lúc Diệp Lưu ra tay.
Đông Môn Trí Bác trầm giọng nói ra:
- Chuyện này có gì mà không thể? Tam đoạn của ngươi là đi đường tắt, căn bản không phải lực lượng tam đoạn chân chính. Còn không bằng cả ngụy tam đoạn.
-Ngươi gạt ta! Không thể nào!
Đông Môn Khổng không tin, thứ mình học được lại là giả.
Đông Môn Trí Bác trầm giọng nói ra:
- Ta liền cho ngươi xem một chút, cái gì mới là tam đoạn!
Chỉ thấy Đông Môn Trí Bác giơ Phong Thần Đao lên cao cao.
Trong lúc nâng đao, toàn bộ không gian phảng phất giống như muốn nứt ra, uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, còn lợi hại hơn Thần Kiếm oai rất nhiều.
Nguyên bản thương khung sáng sủa bị mây đen che đậy, từng đạo lôi điện mang theo tiếng nổ vang trút xuống, quán triệt giữa thiên địa.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt.
Đây mới là Thần Chi Tam Đoạn sao
Nếu như đây quả thật là tam đoạn, như vậy tam đoạn vừa rồi thật đúng là giả dối, căn bản không cùng một cái cấp bậc.
Thậm chí còn hại hơn so Thần Kiếm nhất đoạn trong miệng Trưởng Tôn Ngự.
Xem ra một chiêu kia của Trưởng Tôn Ngự căn bản không phải là Thần Kiếm nhất đoạn, chẳng qua có thể tăng cường Thần Kiếm, Thần Kiếm nhất đoạn, nghe cũng chưa nghe nói qua.
Bất quá Thần Chi Tam Đoạn, quả thật mạnh hơn Thần Kiếm rất nhiều.
Diệp Lưu cũng có thể cảm nhận được uy áp do Thần Chi Tam Đoạn mang tới, còn lợi hại hơn Thần Kiếm mà mình nhìn thấy rất nhiều, nếu phụ thân muốn chinh chiến Huyền Nguyệt đại lục, chỉ sợ sẽ phải nghĩ lại, thực lực Đông Môn Trí Bác, chỉ sợ đã vượt qua Thất Tông Tội.
Nhất là Thần Chi Tam Đoạn, chỉ sợ người trong Thất Tông Tội cũng không dám chống đỡ.
Đông Môn Mộng rất kinh ngạc, không ngờ cha thế mà lĩnh ngộ tam đoạn. Mình mới chỉ tìm tòi ra được một chút, cha thế mà đã hoàn thành.
- Bất Diệt Minh Vương!
Đông Môn Trí Bác hừ lạnh quát, trong hư không xuất hiện một cái đao ảnh to lớn, nếu một đao này hạ xuống, chỉ sợ hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Đông Môn gia có thể đứng tại Thiên Trạch sừng sững không ngã, luôn có đạo lý của nó, bằng không thì dựa vào cái gì được người khác tôn kính, năm thanh Hình Kiếm quả thật lợi hại, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày bọn chúng biến mất, Đông Môn Khổng nghĩ đến tam đoạn, Đông Môn Trí Bác thân là gia chủ, đương nhiên cũng đã nghĩ tới.
Khác nhau ở chỗ một người nóng lòng cầu thành, một người dốc lòng tu luyện.
Bịch một tiếng, Đông Môn Khổng quỳ trên mặt đất, ngốc ngốc nhìn Đông Môn Trí Bác.
- Ngươi... ngươi làm như thế nào?
Đông Môn Khổng thì thào hỏi.
- Ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi!
Đông Môn Trí Bác cúi đầu chăm chú nhìn đại ca của mình.
Đông Môn Khổng nghe xong sửng sốt một chút, điên cuồng cười ha hả, thế nhưng nước mắt trên khóe mắt lại không kìm được chảy ra.
- Nói đi, ngươi rốt cuộc đã đáp ứng chuyện gì?
Đông Môn Khổng dần dần tỉnh táo lại:
- Lão tam, giết ta đi!