TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 499: Chuẩn Bị Rời Kiếm Sơn

Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm đang muốn tìm biểu ca chơi, biểu ca và chị dâu lợi hại như vậy, nên hướng bọn họ học tập nhiều hơn, học một chiêu nửa thức cũng được.
Song khi hai huynh đệ đi vào viện nhỏ, bên trong cũng không có người.
- A, biểu ca đi đâu rồi?




- Đúng vậy, làm sao trong nhà không có ai? Chẳng lẽ đã đi giúp đại bá mẫu rồi?
- Không thể nào, vừa rồi ta còn nhìn thấy đại bá mẫu cùng gia gia thương lượng gì đó, cũng không nhìn thấy biểu ca.
- Xuỵt... đệ đệ, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?


Đông Môn Hàn Lâm dừng một chút, cẩn thận lắng nghe một thoáng:
- Hình như có tiếng hô.
- Làm sao cảm giác có người đang hô cứu mạng?
Đông Môn Nguyên Trung vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Kiếm Sơn xuất hiện cường đạo?
- Đại ca, đi xem một chút đi.
- Được.


Hai huynh đệ theo âm thanh chậm rãi tìm tòi, rất nhanh liền nghe thấy âm thanh của biểu ca, vô cùng kinh ngạc.
Đông Môn Hàn Lâm khó có thể tin nói ra:
- Không ngờ được, biểu ca thế mà đánh chị dâu.
- Đúng vậy, chị dâu thật đáng thương, đều đang cầu xin tha thứ.


Đông Môn Nguyên Trung không biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì.
Nhưng đây là chuyện riêng của biểu ca, cũng không tiện ngăn cản việc ác...
Hai người mau chóng rời đi.
- Mặc dù biểu ca để đầu trọc, nhưng ta tưởng biểu ca là loại quân tử bằng phẳng, không ngờ biểu ca lại dùng bạo lực gia đình.


- Đúng vậy, thật không có cách nào tưởng tượng, chuyện như vậy phát sinh ở bên trong Đông Môn gia chúng ta.
Lúc này Đông Môn Nam đi tới, nhìn hai đứa con trai đang thì thầm, nghi hoặc hỏi:
- Hai đứa các con đang làm gì thế? Lén lén lút lút?
- Cha.
Hai huynh đệ cung kính hô.


- Lại đi tìm biểu ca các con chơi sao?
Đông Môn Nam khẽ cười nói.
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, đang nghĩ có nên nói chuyện này cho cha biết hay không, dù sao chị dâu quá đáng thương, nhất định phải ngăn cản biểu ca làm ác mới được.
- Cha, biểu ca đang đánh chị dâu.
Đông Môn Nam:......


- Thật đó cha, chúng con đều nghe thấy.
Đông Môn Hàn Lâm đều giơ tay lên muốn thề.
Đông Môn Nam cũng không hiểu Dạ Côn, dù sao vừa mới tiếp xúc, xảy ra chuyện như vậy, xem ra phải nói với tỷ tỷ một tiếng mới được.
- Được rồi, các con đi chơi đi.
- Cha, mau cứu chị dâu, chị dâu thật đáng thương.


Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa con trai, Đông Môn Nam nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, Đông Môn Nam đã tìm được tỷ tỷ.
- Tỷ, ta nói với ngươi một chuyện.
Đông Môn Mộng đang thương lượng với Đông Môn Trí Bác, nghe thấy đệ đệ ở bên cạnh gọi mình, cùng phụ thân nói một tiếng, liền đi ra.


- Làm sao vậy?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
Đông Môn Nam dừng một chút, thấp giọng hỏi:
- Cháu trai có phải hay đánh thê tử hay không?
- Hả?
Đông Môn Mộng bị hỏi bối rối.
- Là thế này, vừa rồi hai thằng nhóc của ta đi tìm Dạ Côn, trông thấy Dạ Côn đang đánh thê tử.


Nếu như Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm tở đây, khẳng định sẽ nói phụ thân của mình.
Chúng ta là nghe thấy, không phải nhìn thấy.
Đông Môn Mộng nghe xong khó có thể tin, Côn Côn thế mà đánh Lưu Nhi? Chuyện này sao có thể? Thằng bé Côn Côn kia sao có thể đánh thê tử được?


Nhưng đệ đệ đã nói như vậy, Đông Môn Mộng không thể không để ở trong lòng:
- Ta đi xem một chút.
- Khuyên nhủ cháu trai, đừng như vậy, nam hài tử sao có thể đánh thê tử được?


Đông Môn Mộng trầm mặt nhẹ gật đầu, nếu quả như thật xảy ra chuyện như vậy, người làm mẹ như mình nhất định có trách nhiệm, nhất định phải giáo huấn nhi tử thật tốt.
Quá không ra gì.
Lúc Đông Môn Mộng đuổi về nhà, hết thảy đều yên lặng, cũng không có dị trạng gì.


Đột nhiên trông thấy nhi tử mở cửa đi ra, huýt sáo, khóe miệng mang theo độ cong quỷ dị, xứng với cái đầu trọc kia, chính là đại biểu cho tội ác tày trời đại phôi đản.
- Mẫu thân, sao người lại tới đây?
Dạ Côn mở cửa đã nhìn thấy mẫu thân đứng ở bên ngoài, vẻ mặt còn không tốt.


- Con đang làm gì?
Bị mẫu thân hỏi như vậy, Dạ Côn lập tức ngượng ngùng, lúc này giữa ban ngày ban mặt.
- Không có gì, chỉ nghỉ ngơi một chút.
- Nghỉ ngơi một chút?
- Đúng vậy.
- Lưu Nhi đâu?
- Nàng cũng đang nghỉ ngơi.


Đông Môn Mộng trầm mặt, chuẩn bị đi vào trong phòng, Dạ Côn tựa hồ có tật giật mình, tranh thủ thời gian ngăn đón:
- Mẫu thân, người làm gì ~
- Tránh ra, tên tiểu tử ngu ngốc này.


Đông Môn Mộng trực tiếp đi vào trong phòng, đến cạnh giường, lập tức nhìn thấy Lưu Nhi điềm đạm đáng yêu, khóe mắt còn có chút ướt át đây.
Diệp Lưu cũng không nghĩ tới mẫu thân đột nhiên xuất hiện, kinh hô một tiếng:
- Mẫu thân.


Một tiếng mẫu thân này, thế mà còn mang theo một chút ngữ khí cầu bảo vệ.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lưu Nhi, Đông Môn Mộng nhẹ nhàng ôm Lưu Nhi:
- Có phải Côn Côn đánh con nữa hay không.
- Không có.
Diệp Lưu thấp giọng nói ra.
Thế nhưng Đông Môn Mộng nghe thế, hoàn toàn bị hù dọa.


- Côn Côn, sao con có thể đánh Lưu Nhi, con cũng quá không ra gì.
Thốt ra lời này, Dạ Côn cùng Diệp Lưu đều ngây ngẩn cả người.
Đánh?
- Mẫu thân, con không có đánh Lưu Nhi mà.
- Còn không có đánh, con xem Lưu Nhi, đều khóc.
Vừa nói thế, Dạ Côn cùng Diệp Lưu trong nháy mắt ngượng ngùng.


- Mẫu thân, hay là để Lưu Nhi nói với người đi.
Dạ Côn trực tiếp đi ra khỏi phòng, quá lúng túng.
Không bao lâu, Đông Môn Mộng liền đi ra khỏi phòng, hung hăng liếc mắt trừng nhi tử:
- Con cũng thật là.
- Không phải con nghe mẫu thân, sớm sinh con một chút à.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói.


Đông Môn Mộng hít một hơi thật sâu:
- Vậy còn còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Hể?
- Nhanh đi sinh con a.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, lập tức chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Theo Đông Môn Mộng vừa đi, Phệ Nguyên Thú trên xà nhà khẽ thở dài một tiếng.


Thời gian một tháng rất nhanh đi qua.
Trong thời gian này, Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí bị hành hình, làm gia chủ trong lòng Đông Môn Trí Bác cũng khó chịu, dù sao cũng là đại ca cùng nhị ca.
Thế nhưng quy củ gia tộc không thể cải, làm phản không thể dễ dàng tha thứ.


Thân nhân Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí mặt ngoài phục tùng, thế nhưng đã hận thấu xương người gia chủ này, nếu như có thể, bọn họ rất muốn bầm thây Đông Môn Trí Bác ra, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng.


Đông Môn Trí Bác là niệm tình cũ, thế nhưng làm như thế ngược lại sẽ biến thành tai họa sau này.
Mà Dạ Côn một tháng này sống rất dễ chịu, thế nhưng Thánh Thiên Thành lại chạy, khiến Dạ Côn có chút buồn bực.


Bất quá nghe mẫu thân nói, cũng chuẩn bị đi Thánh Thiên gia, vậy cũng tốt, dù sao vẫn phải giải quyết chuyện của mẫu thân.
Sau đó liền có thể trở lại Thái Kinh.
Cũng không biết hiện tại đệ đệ thế nào, có phải đã lên chiến trường xông pha chiến đấu rồi hay không.


So với đệ đệ, một tháng qua mình quá sa đọa, thật khổ cho Lưu Nhi a.
- Mẫu thân, ngày mai chúng ta xuất phát sao?
Dạ Côn đang ăn cơm tò mò hỏi, Diệp Lưu cũng không có ở, bởi vì chút nữa Dạ Côn sẽ bưng đồ ăn vào trong phòng cho Diệp Lưu ăn.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Ừm, ngày mai sẽ xuất phát.


- Được, chút nữa con sẽ nói cho Lưu Nhi nghe.
Dạ Côn cảm thấy, Lưu Nhi nghe được tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng.


Đọc truyện chữ Full