- Bất quá mẫu thân, tên Thánh Thiên Thành kia đã chạy, liệu có ảnh hưởng hay không?
Dạ Côn lo lắng hỏi, Thánh Thiên Thành biết rất nhiều chuyện.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Người đã chạy rồi, coi như xong.
Lúc này Phệ Nguyên Thú đứng ở bên cạnh, trong ngực ôm một hình nhân nhỏ, sau đó dùng móng vuốt dùng sức đâm, tựa hồ muốn biểu đạt chuyện gì.
Đông Môn Mộng nhìn Phệ Nguyên Thú, hướng phía Dạ Côn hỏi:
- Côn Côn, mèo này có phải bị bệnh rồi hay không?
Phệ Nguyên Thú biểu lộ là như vậy? д?
IQ các ngươi đi nơi nào rồi, ta không phải muốn biểu đạt với các ngươi, tên Thánh Thiên Thành kia đã bị ta đâm chết rồi sao.
Dạ Côn khẽ thở dài:
- Lúc trước Thánh Thiên Thành còn ở đây, nó còn có thể đâm đâm, hiện tại lại luân lạc tới mức đâm người rơm, thật quá đáng thương.
Phệ Nguyên Thú trực tiếp xé rách người rơm.
- Bị bệnh không thừa nhận, còn phát cáu.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, Thái Kinh thủ hộ thú... thế mà mắc bệnh trầm cảm.
Đông Môn Mộng cười cười:
- Côn Côn, đến lúc đó đi Thánh Thiên gia, chúng ta phải bàn kỹ trước.
- Con biết rồi, con của người giống loại người lỗ mãng kia sao?
- Rất giống.
Đông Môn Mộng mang theo vẻ trêu chọc nhẹ gật đầu.
Dạ Côn cũng nở nụ cười:
- Mẫu thân, Thánh Thiên gia ở phía tây, lộ trình lần này rất xa xôi đấy.
- Quả thật có hơi xa, tối thiểu phải hai tháng mới tới.
Đông Môn Mộng dự đoán thời gian, dù sao Kiếm Sơn ở phía tây, mà Thánh Thiên gia ở dĩ đông Thiên Cương, cũng may Côn Côn có thảm bay, có thể tăng tốc độ lên không ít.
- Quả thật có hơi xa, bất quá mẫu thân, đến cùng Thánh Thiên gia lợi hại bao nhiêu? Còn lợi hại hơn Đông Môn gia ư?
Dạ Côn rất là tò mò.
Đông Môn Mộng đứng dậy, chậm rãi đi lại:
- Côn Côn, Thánh Thiên gia xác thực mạnh, bất quá điểm mạnh của bọn họ không phải ở chỗ thực lực, mà là Thánh Thiên gia có rất nhiều pháp khí triệu hoán quái dị.
- Pháp khí triệu hoán?
- Ừm, cụ thể là triệu hoán thứ gì ta cũng không biết, nhưng nhất định phải cẩn thận.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đột nhiên phát ra âm thanh quỷ dị hô:
- Mẫu thân ~
Nghe thấy nhi tử làm nũng như thế, Đông Môn Mộng liền biết Dạ Côn muốn làm gì.
- Có phải muốn học tam đoạn hay không?
Dạ Côn mãnh liệt gật đầu.
- Ba thanh kiếm kia, con đã dùng qua chưa?
Đông Môn Mộng hỏi ngược lại.
Dạ Côn lắc đầu, từ khi thu được đến bây giờ, căn bản chưa từng lấy ra dùng qua, một đường vẫn dùng Thần Kiếm.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Côn Côn, kiếm chính là một bộ phận thân thể con, nếu như con không tạo mối quan hệ với bọn nó, bọn nó sao có thể nguyện ý để con sử dụng, bọn nó làm sao có thể thỏa mãn nguyện vọng của con.
Nghe mẫu thân nói thế, Dạ Côn như có điều suy nghĩ, mẫu thân nói không sai, mình một mực dùng Thần Kiếm, vẫn luôn muốn đi nghiên cứu kiếm của mình, nhưng luôn bị chuyện khác chậm trễ.
- Trước tiên con hãy tu luyện bọn nó tới nhị đoạn, chờ thời cơ chín muồi, mẫu thân tự nhiên sẽ dạy con lĩnh ngộ tam đoạn như thế nào.
Đông Môn Mộng vỗ vỗ đầu nhi tử, tiểu gia hỏa này lòng tham không nhỏ, đã là Ngân Sắc Nam Nhân, còn muốn lấy tam đoạn.
Dạ Côn đương nhiên muốn học tam đoạn, dù sao thực lực nhạc phụ còn ở đó, nếu như mình không có chút nội tình, sau này lấy gì đánh với nhạc phụ.
Nghĩ đến đi Thiên Cương đường xá xa xôi, Dạ Côn quyết định phải khai phá kiếm của mình một chút, dù sao sau này bọn nó mới là vũ khí chủ lực.
Đương nhiên, nếu như Thần Kiếm có thể đạt đến nhất đoạn, đó cũng là một loại bay vọt về chất, thế nhưng loại chuyện này quá khó khăn, căn bản không ai có thể làm được.
- Vâng, con biết rồi.
- Không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi, đừng khi dễ Lưu Nhi.
- Hì hì.
Dạ Côn đáp ứng rất sảng khoái, trực tiếp trở về phòng.
Lúc này Diệp Lưu nằm ở trên giường, tựa hồ có chút hiểu ra, vì sao thỉnh thoảng mẫu thân của mình không ra khỏi phòng.
- Lưu Nhi ~
Vừa nghe thấy tiếng Dạ Côn, Diệp Lưu lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ.
- Lưu Nhi, nàng ngủ rồi à, ta còn muốn nói cho nàng một chuyện tốt đây.
Dạ Côn ngồi ở cạnh giường cười nói.
- Anh anh anh ~
Diệp Lưu giả vờ tỉnh.
- Ngày mai chúng ta xuất phát đi Thánh Thiên gia.
Nghe thấy cuối cùng cũng có thể rời đi, Diệp Lưu lập tức mở mắt:
- Thật?
- Đó là đương nhiên, ta có lừa nàng bao giờ đâu.
- Ngươi còn không gạt ta, nói không khi dễ ta, ngươi lại khi dễ ta.
- Khi dễ lúc nào chứ, ta đây là yêu nàng có được không.
- Hừ... ta muốn nghỉ ngơi.
Dạ Côn nằm ở bên cạnh, cũng không có làm gì, trong đầu đang huyễn tưởng, nếu như đặt Ly Nhi cùng Lưu Nhi ở cùng một chỗ.
Trời ạ...
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Môn Mộng mang theo nhi tử cùng con dâu cáo biệt, dĩ nhiên còn có một con mèo.
- Mộng Mộng, vạn sự cẩn thận.
Đông Môn Trí Bác cẩn thận dặn dò, từ hôn chính là đánh mặt, Thánh Thiên gia sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Cha, người yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, con sẽ cẩn thận.
-Ừm, tranh thủ thời gian lên đường đi, sớm giải quyết chuyện này.
- Vâng.
Mà Dạ Côn phát hiện mình hai tên biểu đệ có chút kỳ quái, trước đó còn rất sùng bái mình, làm sao hiện tại không sùng bái nữa? Nhìn cũng không liếc mắt nhìn.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lưu Nhi, bên trong ẩn chứa điềm đạm đáng yêu.
Hai người các ngươi có ý gì, có ý nghĩ không dúng với thể tử Côn ca sao, nói cho các ngươi biết... ý nghĩ của các ngươi rất khủng bố.
Lấy thảm bay ra, Dạ Côn ôm thê tử đi lên, không nên hỏi vì sao, chỉ là hiện tại Lưu Nhi không tiện.
Theo thảm bay bay lên, phất phất tay với đám người dưới Kiếm Sơn.
Bay lên tầng mây, cảm thụ được ánh nắng ấm áp, Dạ Côn hít một hơi thật sâu.
- Mẫu thân, lộ trình đằng đẵng, chúng ta làm gì giết thời gian bây giờ?
Dạ Côn nhàm chán nói ra.
- Không phải con muốn nghiên cứu kiếm sao?
- Nơi này làm sao nghiên cứu...
Dạ Côn nhìn thảm bay, chỉ lớn chừng ấy, không thể nghiêm túc, bên cạnh còn có mẫu thân cùng thê tử, còn có một con mèo.
Đông Môn Mộng cũng có thể hiểu được, dù sao loại chuyện này cần thanh tĩnh.
- Hay là chúng ta đến đánh mã bài đi?
- Thế nhưng mã bài cần bốn người lận.
- Meo ~
Phệ Nguyên Thú biểu thị, tính ta một chân.
Dạ Côn cùng Đông Môn Mộng liếc nhau, cảm thấy có thể, vậy liền để Phệ Nguyên Thú thử một chút, nhìn xem kỹ thuật của nó như thế nào.
Diệp Lưu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, một tháng này suýt chút nữa thì mệt chết.
Hoàn toàn không chịu được.
Trong lúc đám Dạ Côn bắt một "chinh chiến" mã bài.
Phía Đông U Ngũ Nhạc, Thái Kinh vừa mới kết thúc đợt tiến công đầu tiên.
Đây xem như là một cái khởi đầu tốt đẹp, dù sao tân triều mới nổi lên, cần một trận chiến vang dội trấn áp.
Mặc dù còn chưa đánh hạ, thế nhưng thành trì đã có dấu hiệu đầu hàng.
Lúc này Dạ Tần đứng ở bên trong đội ngũ, làm một tên phó tướng, Dạ Tần hy vọng lần này có thể cầm tới công tích, chờ đại ca trở về cùng nhau chúc mừng.
Thế nhưng công tích nào có dễ cầm như vậy, địch nhân đều ở trong thành.
Cũng không biết hiện tại đại ca thế nào, Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng, nhìn thành trì cách đó không xa.
Ở bên cạnh Dạ Tần không xa chính là Dạ Tư Niên.
Dạ Tư Niên cũng muốn lập chiến công, đây chính là chuyện liên quan đến vị trí Thái Tử.