Dạ Côn nghe xong sững sờ, cảm giác không chân thật, mình sắp làm cha
Nhìn Diệp Lưu một mặt hạnh phúc, lại nhìn mẫu thân đang vui mừng, lúc này trong đầu Dạ Côn đã trống rỗng.
Làm cha...
Thế mà làm cha.
- Mẫu thân, người chắc chắn không?
Dạ Côn xúc động hỏi, không uổng phí mình vất vả một tháng a.
- Đương nhiên, nếu mẫu thân không chắc, mẫu thân sẽ nói với con ư?
- Quá tốt rồi, Lưu Nhi nàng làm sao không nói sớm.
Dạ Côn nhẹ nhàng nắm hai tay Diệp Lưu, phải tìm cơ hội cưới Lưu Nhi vào cửa mới được, hiện tại vẫn còn chưa đây.
Kỳ thật Diệp Lưu đã sớm phát hiện, lúc này nhẹ nói ra:
- Ta sợ quấy rầy đến chuyện của mẫu thân.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, con của con mới là đại sự.
Diệp Lưu cười, loại nụ cười này, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột cũng chưa từng thấy qua, loại nụ cười vui vẻ này Diệp Lưu rất ít khi biểu hiện ra.
- Ai nha, Lưu Nhi, nàng sao có thể ngồi, hài tử ở trong bụng nghẹn chết mất, mau nằm xuống.
Côn ca làm cha, kích động đến mức tư duy không nhạy bén.
Chuyện này khiến Đông Môn Mộng cùng Diệp Lưu yêu kiều cười không thôi.
Đông Môn Mộng càng nói ra:
- Côn Côn vẫn còn con nít, hiện tại sắp làm cha, ha ha.
- Phu quân, hiện tại vẫn không sao.
Diệp Lưu nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, bên trong đang dựng dục sinh mệnh nho nhỏ.
Mình cuối cùng cũng có hài tử, loại cảm giác này quá kỳ diệu, giờ này khắc này, hận không thể dành mọi thứ tốt nhất cho hài tử, để sau này hài tử sinh hoạt không buồn không lo.
Hiện tại Diệp Lưu đã bắt đầu nghĩ tới tương lai của hài tử, phải an bài như thế này như thế nọ...
Chuyện có hài tử thổi tan tầng phiền muộn kia, ngay cả Phệ Nguyên Thú ở bên cạnh cũng bắt đầu cao hứng lên.
- Côn Côn à, hiện tại Lưu Nhi đã có hài tử, Ly Nhi bên kia con cũng không được buông lỏng có biết không, lần này trở về, giúp Ly Nhi cùng Mộ nhi cũng mang thai hài tử, phải công bằng.
Đông Môn Mộng một bên dạy bảo.
Lúc này Dạ Minh rất muốn hỏi một câu, vì sao ở trên người hài tử ngươi liền cảm thấy công bằng, đến trên người Nhan Vương ta lại không được.
Dạ Côn cũng không có gì thẹn thùng, tùy tiện nói ra:
- Mẫu thân yên tâm đi, lần này trở về, nhất định sẽ để các nàng mang thai.
Đoán chừng chờ Côn ca trở về, hài tử đều đi ra.
Đến lúc đó Côn ca khẳng định một mặt mộng ép hỏi, đứa nhỏ này là của ai.
Hai người các ngươi thế mà ở sau lưng Côn ca trộm hán tử, thậm chí ngay cả hài tử cũng xuất hiện.
Mang theo tâm tình vui sướng, người một nhà hướng phía Thiên Trạch Đông Môn bay đi, mà Dạ Côn biết mình sắp làm cha, tựa hồ cũng trở nên trầm ổn.
Côn ca cũng không thể cùng hài tử xưng huynh gọi đệ được.
Dạ Côn bên này xác thực hạnh phúc, thê tử hài tử đều có.
Dạ Tần lại tương đối thảm rồi, lúc đầu bị Ba Uyển Thanh đội nón xanh, vất vả lắm mới khiến Trưởng Tôn Nhị mang thai hài tử, bởi vì sử dụng Thần Kiếm, cảm xúc lớn, hài tử không còn.
Tần ca quá khó khăn.
Thế nhưng hiện tại Tần ca đã đi ra khói mù, mặc dù đã đi ra, thế nhưng Dạ Tần của bây giờ, Dạ Côn nhìn thấy cũng sẽ vô cùng kinh ngạc.
Đây là đệ đệ của mình sao?
Trước kia Dạ Tần có một quãng thời gian sa sút, cũng chính là mấy năm sau khi Ba Uyển Thanh rời đi, nhưng cuối cùng cưới thê tử, lại tốt rồi.
Thế nhưng hiện tại, hoàn toàn biến dạng.
Lúc này Dạ Tần cưỡi chiến mã màu đen, người khoác hắc giáp, áo choàng màu đen phất phới ở trên lưng ngựa.
Nhưng mà trên mặt Dạ Tần, chỉ sợ đã không còn nhìn thấy vẻ anh tuấn, chiến tranh ở trên mặt Dạ Tần lưu lại một đạo vết sẹo hung tàn.
Cho dù phục dụng dược liệu, đạo này vết sẹo cũng không biến mất.
Dạ Tần cũng không muốn tiêu trừ vết sẹo này, nói là vết sẹo, còn không bằng nói là minh chứng cho trái tim quả cảm của bốn mươi vạn Dạ gia quân.
Nếu như không có bọn họ, chỉ sợ mình đã sớm chết rồi.
Ngây ngô triệt để biến mất trên mặt Dạ Tần, có chẳng qua là bá khí cùng sát ý.
Đây mới là diện mạo nam nhân nên có.
Lúc này mười vạn Dạ gia quân đi theo phía sau Dạ Tần, đang trên đường tiến quân Ngũ Nhạc Thịnh Kinh.
Đây đương nhiên là được Dạ Trùng cho phép, để Dạ Tần một mình mang binh, tự do hành động.
Vì sao Dạ Trùng lại làm như thế.
Bởi vì thời điểm kiểm tra thi thể Ngũ Nhạc, phát hiện có rất nhiều thi thể đều bị một kiếm đứt cổ... loại tình huống này, Dạ Trùng khẳng định sẽ nghi ngờ.
Cho nên đến tìm Dạ Tần hỏi rõ ràng.
Dạ Tần cũng nửa thật nửa giả, nói lúc ấy đối mặt với tử vong, trong thân thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng, sau đó giết hết bọn họ.
Dạ Trùng nghe nói như thế, cũng khá giật mình, nhưng mà đối với Dạ Tần có kỳ ngộ như thế, trong lòng vẫn rất là vui vẻ.
Mà Dạ Tần cũng ở trước mặt Dạ Trùng phô bày một ít thực lực, Dạ Trùng liền để Dạ Tần thoát ly đội ngũ, mình hành động.
Đụng phải bộ lạc không chút lưu tình, trực tiếp giết!
Dạ Tần chính là nghĩ như vậy, muốn báo thù cho những Dạ gia đó quân!
Trong hai tháng này, Dạ Tần đều không biết mình đã giết bao nhiêu người bộ lạc, còn có cả người Ngũ Nhạc, đù gì hiện tại đã giết tới không có cảm giác.
Phảng phất căn bản cũng không phải là đang giết người, tựa như đang nhổ cỏ, nhẹ nhàng buồn chán như thế.
Ròng rã gần hai tháng, chỉ cần gặp người Ngũ Nhạc cùng bộ lạc, con mắt Dạ Tần đều không nháy mắt một thoáng, giết sạch.
Dạ Tần như thế khiến Dạ gia quân có kính trọng, có sợ hãi.
Nguyên bản còn tưởng rằng đi theo Dạ Tần, khẳng định sẽ xong đời.
Thế nhưng Dạ Tần dùng lực lượng một người, một đường quá quan trảm tướng, khiến cho mười vạn quân ngây ngẩn cả người.
Sau đó chính là mở ra một đầu huyết tinh chi lộ, cái gì gọi là đồ sát, một người sống cũng không lưu lại, chính là Dạ Tần ngay lúc này.
Đối với địch nhân căn bản không có nửa điểm thương hại.
Trải qua hai tháng giết chóc, đội ngũ đã tràn ngập một cỗ mùi máu tanh nồng nặc.
Cho dù ở thật xa nhìn thấy, đều có thể cảm nhận được mùi máu tanh lăng lệ này.
Phảng phất vùng trời ngưng tụ ra một cỗ huyết trì, khiến cho người ta không rét mà run.
Đội ngũ hành quân vô cùng an tĩnh, không ai nói chuyện với nhau, giống như u linh.
Vài ngày trước Dạ Tần đã được Dạ Trùng truyền tin, đại quân chuẩn bị bắt đầu tiến công Thịnh Kinh, nhanh trở về hiệp trợ.
Dạ Tần đương nhiên phải trở về, nếu như có thể, y còn muốn tiếp tục giết... báo thù rửa hận cho những Dạ gia quân kia.
Rất xa, Dạ Tần đã nhìn thấy tường thành đứng vững, đây là lần thứ nhất Dạ Tần nhìn thấy đô thành Ngũ Nhạc.
Nếu là lúc trước, trong lòng khẳng định sẽ kinh ngạc một thoáng.
Thế nhưng hiện tại, trong lòng Dạ Tần không chút gợn sóng, chỉ là đang nghĩ, chờ sau đó sau khi đi vào, giết thế nào.
Dần dần, Dạ Tần cũng nhìn thấy quân doanh.
Mà Dạ gia quân phía trên tháp canh cũng phát hiện chi đội ngũ của Dạ Tần.
Ánh mắt ngốc ngốc kinh ngạc.
Mười vạn đại quân này cho người ta một loại áp lực rất mạnh, mặc dù đều là Dạ gia quân.
Nhưng cảm giác chi Dạ gia quân này, giống như mới vừa từ địa ngục đi ra, toàn bộ đội ngũ thật chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc mang theo mùi máu tươi.
Mà phó tướng đi ở phía trước kia, càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Mở cửa!
Theo đội ngũ tiếp cận, người trên tháp canh liền la lớn.