Theo cửa quân doanh mở ra, Dạ Tần cưỡi ngựa đi vào trước tiên, một cỗ lãnh ý lập tức từ đại môn truyền vào.
Toàn bộ Dạ gia quân đều có thể cảm nhận được.
Ngay cả Dạ Trùng trong lều vải đều cảm thấy, cỗ lệ khí mãnh liệt này là thế nào?
Dạ Trùng đi ra lều vải, nhìn về phía Dạ Tần...
Ánh mắt nhíu chặt lại, Dạ Tần hình như... khác với lúc trước
Gần hai tháng, trên người đã ngưng kết ra mùi máu tươi nồng nặc.
Dạ Tần nhảy xuống ngựa, một vị Dạ gia quân bên cạnh chạy tới, đều không dám nhìn thẳng Dạ Tần.
Bởi vì Dạ Tần phát ra lệ khí quá lớn, khiến cho người ta cực kỳ e ngại.
Lúc này Dạ Tư Niên cũng nhìn thấy Dạ Tần trở về, biết rõ một chuyện.
Hiện tại Dạ Tần, chỉ sợ đã khó đối phó hơn, thậm chí cảm giác vị trí Thái Tử đã nằm chắc trong tay Dạ Tần.
Nhìn biến hóa của Dạ Tần trong hai tháng này, ngay cả y cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như bây giờ đi giết Dạ Tần, chắc chắn sẽ bị Dạ Tần giết ngược lại.
- Chủ soái, phó tướng Dạ Tần về đơn vị!!!
Dạ Tần chắp tay quát.
Vừa quát, ngay cả Dạ Trùng cũng cảm thấy kinh ngạc, rất có khí thế a! Phảng phất toàn bộ quân đội ở dưới câu nói này, đều trở nên sát ý lăng nhiên.
Dạ Trùng nhẹ gật đầu, nhẹ nói ra:
- Cùng ta vào đi, nói chuyện phiếm vài câu.
- Vâng.
Đi theo Dạ Trùng vào trong lều vải, Dạ Trùng rót một chén nước cho Dạ Tần:
- Hai tháng, khổ cực.
Dạ Tần đón lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch:
- Không khổ cực.
- Dạ Tần, hai tháng này chiến quả như thế nào?
Dạ Trùng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh cười nói.
Dạ Tần chậm rãi ngồi xuống, bình thản nói ra:
- Giết địch đại khái chừng một trăm sáu mươi vạn.
Nghe được con số này, Dạ Trùng nghi ngờ hỏi:
- Nhiều như vậy?
- Đúng thế.
- Bao gồm cả bình dân?
- Phải.
Nghe thấy Dạ Tần thừa nhận, Dạ Trùng hít một hơi thật sâu:
- Sao có thể giết bình dân?
- Đại bá, trong mắt con, bọn họ cũng không bình dân, lúc cần thiết, bọn họ có thể trợ giúp đám người bộ lạc kia, ngày đó mai phục, cũng có cái gọi là bình dân.
Dạ Tần cũng không có cảm giác mình làm sai, bình dân đáng thương trong miệng ngươi, lúc hung ác lên liền sẽ muốn mạng của ngươi.
Dạ Trùng cau mày thật chặt, cũng không nói gì:
- Một đường mệt nhọc, đi nghỉ trước đi.
- Được, có chuyện gì cứ gọi con.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, đứng dậy ủi ủi liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Dạ Tần rời đi, Dạ Trùng cảm thấy cần phải nói chuyện bên này cho lão tam nghe.
Suy nghĩ một chút y vẫn quyết định từ bỏ, phát sinh chuyện như vậy, chuyển biến khẳng định là có, thế nhưng chuyển biến này quá lớn, khiến cho người ta một thoáng không thể nào tiếp thu được.
Suy tính một chút, Dạ Trùng cảm thấy, thời điểm tiến công Thịnh Kinh, vẫn nên để Dạ Tần đi nghỉ ngơi đi.
Hiện tại Dạ Tần cần phải yên tĩnh một chút.
Ở buổi tối thương nghị, Dạ Trùng liền biểu đạt ý của mình.
Dạ Tần nghe đại bá sắp xếp, cũng không có cảm giác gì, đại bá muốn mình nghỉ ngơi, vậy liền đi nghỉ ngơi...
Bất quá trong lòng Dạ Tần cũng biết, đại bá hẳn là sợ mình giết người lung tung.
Đúng thật như thế.
Dạ Tư Niên nghe được mệnh lệnh như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, còn tưởng rằng lần này Dạ Tần trở về sẽ được trọng dụng.
Kết quả lại là đi nghỉ ngơi, đây là chuyện tốt.
Tiến công Thịnh Kinh đã không có binh lực, kỳ thật mười phần chắc chín.
Dạ Trùng cũng không muốn lãng phí binh lực Dạ gia quân, lần này tổn thất bốn mươi vạn, đã không tính là một loại thắng lợi.
Đoán chừng hồi trở lại Thái Kinh, còn sẽ bị phụ thân trách cứ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Trùng tiện tay cầm Thần Kiếm phiêu phù ở vùng trời Thịnh Kinh.
Ý tứ đã rất rõ ràng, nếu như các ngươi có Thần Kiếm, vậy liền ra tới đọ sức.
Nếu như không có Thần Kiếm, vậy liền đầu hàng!!!
Nguyên bản Thịnh Kinh còn dự định toàn dân giai binh, cùng người Thái Kinh đấu ngươi chết ta sống.
Nhưng nhìn thấy Dạ Trùng lấy Thần Kiếm ra, hy vọng cuối cùng cũng mất, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa lớn đầu hàng.
Thần Kiếm chính là lỗ thủng chiến tranh, người nào không có có Thần Kiếm, người đó liền phải ăn thiệt thòi.
Đại quân không chút khó khăn liền tiến vào Thịnh Kinh.
Hiện tại cũng có thể yên tâm tiến vào, xung quanh toàn bộ được làm sạch, không tồn tại vấn đề bao vây.
260 vạn Dạ gia quân tiến vào Thịnh Kinh, tiếp nhận Thịnh Kinh đầu hàng, mà phương diện hoàng thất Thịnh Kinh... toàn bộ thành thật nghênh đón Dạ Trùng.
Dạ Trùng đảo mắt trong đám người, khẳng định là đang tìm tình nhân cũ.
Thế nhưng trong đám người không có bóng dáng của thê tử.
Chuyện này khiến Dạ Trùng hết sức nghi hoặc, Tiểu Di khẳng định sẽ biết, nhưng sao lại chưa xuất hiện?
Dạ Trùng dự định giải quyết xong chính sự, lại đi tìm Tiểu Di, dù sao nhiều năm không gặp, có lẽ người ta thẹn thùng thì sao?
Dạ Tần yên lặng đi theo sau lưng Dạ Trùng, người xung quanh nhìn Dạ Tần, vô thức liền cúi đầu xuống.
Phảng phất giống như Tần ca tùy thời đều lộ ra tử vong ngưng thị.
Chuyện kế tiếp, cũng không có ngoài ý muốn, tân quân chủ thoái vị, cũng giải tán hết hoàng thất.
Mà Ngũ Nhạc hiện tại, đã biến thành một châu thuộc Thái Kinh.
Giữ lại nguyên tên.
Ngũ Nhạc châu.
- Ngươi, hỏi ngươi một chuyện.
Dạ Trùng hướng phía quân chủ đã thoái vị hô.
Vị quân chủ này tuổi tác rất nhỏ, Ngũ Nhạc hẳn không có cách, đưa y lên vương vị
- Mời đại nhân phân phó.
Thằng nhóc nơm nớp lo sợ, hai tay ôm quyền đều đang phát run.
- Quận chúa Bội Di đang ở nơi nào?"
- Bội Di...
- Làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt của đối phương, Dạ Trùng một phát bắt lấy cổ áo quân chủ quát.
- Bội gia vào một đêm ba tháng trước, đều bị sát hại, không phải ta... thật không phải ta...
Chết rồi?!!!!
Tin tức này khiến Dạ Trùng choáng đầu, phảng phất muốn té xỉu, Dạ Tần bên cạnh vội vàng đỡ.
Mình đau khổ chờ một ngày này! Ngươi thế mà nói cho ta biết! Đã chết!!!
Dạ Trùng cười, bên trong mang theo nước mắt.
- Đại nhân, ở Bội gia chúng ta còn phát hiện một tờ giấy, chỉ là chúng ta xem không hiểu... "
Dạ Trùng trầm giọng hỏi:
- Tờ giấy gì?
- Trên tờ giấy nói, đã ngươi nói chết, vậy liền chết đi!
Quân chủ nhớ lại nội dung tờ giấy nói ra.
Dạ Trùng nghe xong sửng sốt một chút, ngay cả Dạ Tần sau lưng đều giống như vậy.
Câu chữ trên tờ giấy này... khiến cho người ta liên tưởng đến Trưởng Tôn Ngự.
Đêm hôm đó, Dạ Trùng nói nữ nhân của mình bị phụ thân giết chết, đây đều là lừa gạt Trưởng Tôn Ngự.
Nhưng Trưởng Tôn Ngự khẳng định biết chuyện này.
Chẳng lẽ Trưởng Tôn Ngự phái người qua điều tra tính chân thực của chuyện này?
Hay là nói, Trưởng Tôn Ngự không chết? Cho nên lưu lại tờ giấy này
Dạ Trùng không rõ...
Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn Trưởng Tôn Ngự hạ táng, điểm này không sai được!!!
Chẳng lẽ còn có thể trá thi hay sao?
- Vậy... ta có thể đi rồi sao?
Dạ Trùng nhẹ gật đầu.
Chờ sau khi tân quân chủ đi, Dạ Tần đứng ở một bên nhẹ nói ra:
- Đại bá, Ngũ Nhạc hoàng thất, vẫn là giết cho thỏa đáng, nếu như bọn chúng muốn phản, lý do quá đơn giản.
Hiện tại Dạ Trùng căn bản không muốn để ý tới chuyện này, đầu óc một mảnh hồ đồ.