Cái nhảy này, trực tiếp nện vào bên trong Đông Môn gia, mặt đất đều bị Dạ Côn giẫm ra hố sâu.
Bất quá Dạ Côn vẫn bảo vệ Diệp Lưu ở trong ngực cẩn thận, không để Diệp Lưu bị rung động đến.
- Mẫu thân... mẫu thân!!!
Chạy vào phủ đệ Đông Môn, Dạ Côn liền hô to vào trong.
Hai huynh đệ Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm vừa vặn đi tới, thấy chị dâu một mặt thống khổ, mà biểu ca một mặt lo lắng...
Trong lòng khiếp sợ không thôi!
Không ngờ qua mấy tháng!
Biểu ca lại hạ thủ với chị dâu, chị dâu đã mang thai, còn không buông tha cho chị dâu.
Nhìn bộ dáng lo lắng kia, khẳng định là hối hận vì đánh chị dâu, biểu ca quá biến thái, đừng chơi với biểu ca.
Đông Môn Mộng trong phòng nghe thấy nhi tử gọi, biết chắc là Lưu Nhi sắp sinh, tranh thủ thời gian tới.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh ôm vào trong phòng.
Đông Môn Mộng vội vàng nói, xem tình huống đã sắp ra tới.
Đặt Diệp Lưu lên trên giường, Dạ Côn liền ra khỏi phòng.
Bên trong có mẫu thân cùng bà ngoại, còn có Lăng tỷ, sẽ không có chuyện gì.
Ngoài phòng, Đông Môn Nam vỗ vỗ bả vai Dạ Côn cười nói:
- Lần đầu làm cha, tâm tình thế nào.
- Cữu cữu, người cũng đừng trêu chọc con, hiện tại con khẩn trương muốn chết.
Dạ Côn từ trước đến nay chưa từng khẩn trương như vậy, rất sợ mẫu thân chạy đến hỏi một câu, bảo đảm lớn hay bảo đảm nhỏ, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Đông Môn Nam cười nói:
- Nam nhân đều cần trải qua một cửa này, sau này quen rồi liền tốt.
Dạ Côn cảm giác không quen nổi, đi tới đi lui.
Bất quá quan hệ giữa Dạ Côn và Đông Môn Nam rất khá, người cữu cữu này tương đối dễ nói chuyện.
Lúc này Đông Môn Trí Bác cũng vội vàng chạy đến:
- Côn Côn, thế nào, ra chưa?
Hiện tại Đông Môn Trí Bác giống như đầy máu phục sinh, tu vi thậm chí tiến triển không ít.
- Còn chưa ra, vẫn đang chờ.
Dạ Côn rất là lo lắng, mà trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng hô của Diệp Lưu, Dạ Côn nghe thấy trong lòng đều xiết chặt lại.
- Không có chuyện gì, Lưu Nhi người hiền tự có phúc tướng, không có việc gì.
Đông Môn Trí Bác an ủi.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm cũng cảm thấy như vậy, chị dâu có thể sống đến bây giờ, chỉ sợ đã là kỳ tích, không có bị biểu ca đánh chết.
- Phụ thân.
Đông Môn Nam hướng phía Đông Môn Trí Bác cung kính hô.
Đông Môn Trí Bác nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trong phòng.
Không hơn nửa canh giờ.
Oa một tiếng.
Dạ Côn phảng phất như muốn hư thoát, trên lưng đều đầy mồ hôi.
Nữ nhân sinh con rất thống khổ, nhưng mà nam nhân đứng ở bên ngoài, loại tâm tình này... chỉ sợ ai khó khăn hơn còn không biết được, sợ có chuyện không hay xảy ra.
- Chúc mừng, con đã làm cha.
Đông Môn Nam chắp tay.
Dạ Côn vui sướng hướng phía cữu cữu chắp tay hoàn lễ:
- Tạ ơn cữu cữu.
- Côn Côn, làm cha, cần phải ổn trọng một chút.
Một bên Đông Môn Trí Bác cẩn thận dạy bảo.
- Vâng, ông ngoại.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm kỳ thật muốn nói, biểu ca, ngươi cũng làm cha, đừng đánh chị dâu ở trước mặt hài tử.
Mà Côn ca năm nay mới 17 tuổi, thế mà đã làm cha, bất quá tại Huyền Nguyệt đại lục, mười sáu tuổi làm cha đều có một nắm lớn.
Theo Lưu Lăng đi ra, Dạ Côn biết có thể vào, tranh thủ thời gian đi vào trong phòng.
Trên giường, Diệp Lưu mồ hôi tràn trề, bất quá khóe miệng mang theo vô tận nhu hòa, tản ra một cỗ hào quang tình thương của mẹ.
Mà tại trong ngực Đông Môn Mộng, một đứa bé đang say ngủ.
- Mẫu thân, có tóc hay không!!!
Dạ Côn người còn chưa tới, âm thanh đã đến trước, tranh thủ thời gian hỏi ra vấn đề lo lắng nhất ở trong lòng.
Nhưng mà vừa hỏi như vậy, bầu không khí dường như có điểm gì đó là lạ.
Dạ Côn chạy đến bên cạnh Đông Môn Mộng, nhìn về phía hài tử...
Trên đầu...
Trụi lủi...
- Tiểu hài tử lúc đầu không có tóc, sau này mới dài ra.
Bà ngoại Đông Môn Tuệ bên cạnh nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhìn con của mình, dáng dấp rất giống mình.
- Côn Côn, con xem hài tử, giống con lúc bé như đúc.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói.
Dạ Côn có thể tiếp nhận những thứ khác giống như đúc, nhưng tóc tuyệt đối đừng giống như đúc a.
Dạ Côn đi đến cạnh giường, nắm tay nhỏ của Diệp Lưu:
- Lưu Nhi, cực khổ nàng rồi.
Diệp Lưu mang theo nụ cười hiền hòa lắc đầu:
- Phu quân, nhanh đặt tên cho nữ nhi chúng ta.
Mọi người nhìn về phía Dạ Côn, chờ Dạ Côn đặt tên.
- Dạ Nhất.
Dạ Côn quyết định, cứ kêu như vậy.
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi:
- Côn Côn, đây có phải quá qua loa rồi không? Có cần suy nghĩ lại một chút hy không?
Nữ hài tử gọi Dạ Nhất tựa hồ còn tốt một chút, nhưng nếu đến đứa thứ hai, đặt là... Dạ Nhị.
- Liền gọi Dạ Nhất.
Dạ Côn xác định, mà Diệp Lưu đương nhiên nghe Dạ Côn.
Đông Môn Mộng cũng không nói gì, hướng phía hài tử trong ngực cười nói:
- Dạ Nhất, về sau con tên là Dạ Nhất.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, mỉm cười.
- Côn Côn, tới ôm con gái của con này.
Đông Môn Mộng ngả hài tử vào trong ngực Dạ Côn, Dạ Côn hai tay đón lấy nữ nhi của mình, tiểu gia hỏa vẫn rất nghe lời, chỉ là lúc đi ra khóc một thoáng.
Thật sự quá giống, nhất là cái này đầu này, quá giống Côn ca.
Mà hiện tại Côn ca không nghĩ chuyện khác, chỉ mong nữ nhi tóc dài.
Lão thiên ngươi để Dạ Côn ta trọc không sao hết, nhưng không thể để cho nữ nhi của ta cũng bị trọc a.
Cùng lúc này, Thái Kinh Dạ gia...
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi rốt cục nhịn không nổi...
Nguyên bản hai người bọn họ muốn chờ Dạ Côn trở về rồi mới sinh, thậm chí dùng đạo lực khống chế lại, nhưng thật sự...
Một cái bình phong ngăn cách Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đỡ đẻ, dĩ nhiên còn có Diệp Tử Tử, những nam nhân khác toàn bộ đứng ở bên ngoài chờ lấy.
Ngay cả Dạ Tần bề bộn cũng chạy về.
Hiện tại Dạ Tần thân cư yếu chức, Dạ Tư Không bổ nhiệm Dạ Tần làm tân quân thống soái.
Tân quân chính là binh lính mới triệu tập trừ Dạ gia quân ra.
Đối với Dạ Tần trẻ tuổi, tiếp nhận bổ nhiệm như thế, rất nhiều người đều đưa ra ý kiến, phần lớn đều cảm thấy Dạ Tần còn cần lịch luyện, mới có thể gánh lấy trách nhiệm này, dù sao Dạ Tần còn quá trẻ.
Thế nhưng ta hiện tại Tần ca đã xưa đâu bằng nay.
Mặc dù trẻ tuổi, thế nhưng vết sẹo trên mặt phảng phất khiến Dạ Tần thành thục mười tuổi, hơn nữa trên thân tán phát khí thế, cũng không kém hơn bất kỳ ai.
Dạ Tư Không biết chuyện của Dạ Tần, cho nên vẫn kiên trì để Dạ Tần tới làm thống soái.
Kỳ thật Dạ Dương cũng muốn làm thống soái, dù sao đây là chức vị nắm giữ binh quyền ngoại trừ Dạ gia quân.
Dạ Tư Không tạm thời sẽ không trao quyền cho lão nhị Dạ Dương, trong lòng Dạ Dương đang suy nghĩ gì, Dạ Tư Không làm sao lại không biết.
Vốn là muốn để vị trí thống soái cho Dạ Minh, bất quá Dạ Minh không chịu nhận, chỉ đề cử con của mình, cho nên mới thành như thế.
Theo Dạ Côn rời đi, thời gian lâu dài, cũng là chậm rãi phai nhạt trong lòng mọi người, hiện tại nhắc đến Dạ gia.
Đó chính là Dạ Tần như thế nào.