Trước kia hai huynh đệ đi ở bên ngoài, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Dạ Côn, thế nhưng hiện tại... đều là Dạ Tần.
Tần ca trong năm ấy, trải qua nỗ lực, rốt cục làm được.
- Đã gần một canh giờ rồi, làm sao còn chưa xong, năm đó mẫu thân sinh con ra cũng không lâu như thế.
Dạ Minh không khỏi có chút lo lắng.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Cha, tẩu tẩu không có việc gì, chẳng qua là đại ca đã ra ngoài gần một năm, sao còn chưa trở lại, tẩu tẩu đều lâm bồn, đại ca lại không có ở bên cạnh.
- Thánh Điện không phải dễ tìm như vậy, hơn nữa lộ trình lại xa xôi.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra, sớm biết con dâu mang thai, đã không cho Dạ Côn đi Thánh Điện, mình đi tìm Thánh Điện là được, để nhi tử trong nhà chiếu cố thê tử.
Nghe trong phòng truyền ra tiếng la, Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng, nếu như hài tử Nhị Nhị vẫn còn, hiện tại hẳn đã sinh.
Dạ Minh tựa hồ có thể nhìn ra tâm ý của nhi tử, nhẹ nói ra:
- Bồi các nàng nhiều một chút, đừng cứ mãi ở trong quân doanh, ít nhất ban đêm về nhà nghỉ ngơi.
- Cha, sự vụ trong quân doanh bận rộn, con cũng không có cách nào.
- Cha biết con muốn chứng minh bản thân, nhưng con xem lại nửa năm nay đi, con cũng không bồi thê tử được bao nhiêu.
Dạ Tần nghe xong nhẹ gật đầu:
- Con biết rồi, con sẽ an bài tốt thời gian.
- Vậy thì tốt.
Dạ Minh từ tốn nói, nói thật lòng thì hiện tại Dạ Tần không có đáng yêu giống như trước, trước kia mặc dù Dạ Tần không có danh vọng như hiện tại, nhưng mà mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Thế nhưng nhìn hiện tại, không còn nhiệt huyết tiến thủ của người trẻ tuổi, có chỉ là sự âm trầm nặng trĩu.
Trận phục kích kia khiến nhi tử biến hóa quá lớn, Dạ Minh đến bây giờ vẫn còn không tiếp thụ được.
- Tính toán thời gian, mẫu thân hẳn cũng sắp trở lại.
Dạ Tần nhẹ nói ra, mẫu thân trước đó nói một năm sau sẽ trở lại, hiện tại cũng gần một năm rồi.
Dạ Minh từ tốn nói:
- Đúng vậy, mẫu thân con hẳn sắp trở về.
- Cha, đại ca không có ở đây, người muốn đi Kiếm Sơn, con sẽ đi cùng người.
Dạ Tần âm u nói ra, đại ca có thể làm được, Dạ Tần ta cũng có thể làm được.
Dạ Minh cười khẽ một tiếng, ấn lấy bả vai Dạ Tần cười nói:
- Con nên xử lý chuyện của mình trước đi, cha có biện pháp.
Dạ Tần nghe xong không lên tiếng, thế nhưng trong lòng lại đang nghĩ, cha vẫn cảm thấy mình đại kém ca...
Theo một tiếng hài tử khóc, rốt cục sinh.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên bên cạnh đồng thời nhẹ nhàng thở ra, tiểu tôn thượng sinh tiểu tiểu tôn thượng, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đông Tứ cùng Đát Từ cũng thay Côn ca nhẹ nhàng thở ra, đáng tiếc Côn ca không có ở đây, bằng không hiện tại đã kích động muốn chết.
Bất quá chờ Côn ca trở về, đồng dạng cũng sẽ kích động đến muốn chết...
Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng hài tử khóc lớn.
Như thế tính toán ra, hai đứa bé đều hạ cánh an toàn.
Tất cả mọi người yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ không có cách nào bàn giao với Dạ Côn.
Đợi đã lâu, Diệp Tử Tử rốt cục ra tới, xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm nghĩ nữ nhân sinh con thật quá kinh khủng.
- Các ngươi có thể tiến vào.
Diệp Tử Tử nhẹ nói ra.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên đi thẳng vào, muốn nhìn xem tiểu tiểu tôn thượng như thế nào.
Đông Tứ cùng Đát Từ cũng rất tò mò, hài tử của sư mẫu chúng ta nên gọi là gì? Cảm giác giống như cùng thế hệ.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thật muốn nhìn hài tử của Côn ca như thế nào.
Có tóc hay không?
Chuyện này rất quan trọng.
Dạ Minh cùng Dạ Tần cũng đang lo lắng điểm này, không biết trọc đầu có di truyền hay không?
Cũng không đúng, Dạ Côn khi còn bé có tóc, chẳng qua là bị... một ngày gọt một lần, cuối cùng thế mà không dài ra nữa.
Đây đều là chủ ý của hòa thượng kia.
- Là nam hay là nữ?
Dạ Minh đi vào liền hiếu kỳ hỏi.
- Cha, tẩu tẩu các nàng đều sinh cô nương.
Tử Yên ôm nữ nhi Diệp Ly cười nói, tiểu gia hỏa dáng dấp thật đáng yêu.
Mà Trưởng Tôn Nhị ôm nữ nhi Nhan Mộ Nhi, xem ra thật sự là ông trời phù hộ Côn ca, không có sinh ra một con mèo.
- Đau chết ta rồi, về sau không sinh nữa...
Nhan Mộ Nhi yếu ớt nói ra, không nghĩ tới sinh con lại đau như vậy, kém chút đau ngất đi, mẫu thân cũng không nói đến chuyện này.
Còn tưởng rằng sinh con chính là "Biu~" một tiếng liền ra tới, kém chút đau chết bản cô nương.
Diệp Ly bên cạnh cũng đau muốn ngất, quá khó khăn.
Nếu như Dạ Côn ở bên cạnh, có lẽ trong lòng sẽ thản nhiên một chút, hiện tại rất cần Dạ Côn xuất hiện ở bên cạnh, cho dù không nói câu nào cũng được.
Đáng tiếc Dạ Côn không có, hơn nữa căn bản cũng không biết chuyện này.
Nhưng mà Dạ Tần nhìn hai đứa bé, thế mà đều không có tóc...
Dạ Tần liếc mắt nhìn Dạ Minh, tựa hồ muốn nói, nếu nữ hài tử không có tóc... có phải quá...
- Ly Nhi, Mộ Nhi, vất vả các con rồi, yên lặng sinh hài tử, cái thằng ranh con kia hiện tại còn không biết ở nơi nào... vi phụ hổ thẹn với các con.
Dạ Minh hướng phía hai đứa con dâu nhẹ nói ra.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đương nhiên sẽ không trách Dạ Minh, sẽ chỉ trách đại đầu trọc, ngươi ra ngoài gần một năm, chẳng lẽ không muốn trở về sao...
Chẳng lẽ không nhớ đến chúng ta, nhất định ở bên ngoài có nữ nhân khác, chê chúng ta gì.
- Tẩu tẩu, đại ca hẳn đã sắp trở về rồi, đến lúc đó nhìn thấy hai đứa bé, nhất định sẽ rất cao hứng.
Dạ Tần hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười.
Trưởng Tôn Nhị ôm nữ nhi Nhan Mộ Nhi, tựa hồ có chút thất thần, nếu như con của mình còn đó...
- Được rồi, để cha làm cơm, các con nghỉ ngơi đi.
Hôm nay Dạ Minh muốn đại triển quyền cước một phen, chuẩn bị một bửa cơm hoành tráng cho mọi người ăn.
- Dạ Tần, con theo cha xuống nấu cơm.
- Được.
- Ta cũng đến giúp đỡ đi.
Tuyệt Thiên nhẹ nói ra, thấy tiểu tôn thượng không có việc gì là được rồi.
Tại Kiếm Sơn Đông Môn phía xa, lúc này Dạ Côn ôm Dạ Nhất, đang cười ha hả, hoàn toàn không biết Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng sinh, hơn nữa cũng sinh hai đứa nữ nhi, như vậy Côn ca đã có ba đứa con gái, trời ạ...
- Mẫu thân, chừng nào chúng ta trở về?
Dạ Côn ôm nữ nhi vui thích hỏi.
Đông Môn Mộng dịu dàng cười nói:
- Tối thiểu cũng phải chờ Lưu Nhi ở cử xong mới trở về.
- Mẫu thân nói thế, vậy liền chờ một tháng nữa vậy.
Nhìn Dạ Côn vui vẻ như thế, Đông Môn Mộng cũng thỏa mãn.
Thời gian một tháng chớp mắt liền đi qua, nữ nhi của Côn ca nghe lời đến không được, ngoại trừ tỉnh lại muốn sữa ra, những lúc khác đều ngủ, rất dễ nuôi.
Mà Côn ca mỗi ngày đều ôm em bé đắc ý, hôm nay ở nơi này, ngày mai ở nơi kia, rất là khoe khoang.
Chính là một loại huyễn nữ cuồng ma.
Bất quá một ngày này, Côn ca rốt cục phải rời khỏi Kiếm Sơn Đông Môn, chuẩn bị trở về Thái Kinh.
Người Đông Môn gia rất vui vẻ đưa tiễn Côn ca...