TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 355: Hay là để anh làm nhé!

Lương Thi Mạn nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của Trần Thiên Minh, cô suy nghĩ một thoáng rồi cắn chặt môi, quyết định sẽ lại làm giống như lần trước, dùng cô em của mình để kích thích thằng em của Trần Thiên Minh, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nhiệt lưu trong người hắn mạnh hơn, từ đó khôi phục lại thân thể.




Lương Thi Mạn không phải là không muốn để Tiểu Trữ làm, vì dù sao đi nữa Tiểu Trữ cũng là bạn gái của Trần Thiên Minh, thế nhưng, cô vừa rồi thấy Tiểu Trữ chỉ giúp Trần Thiên Minh ve vuốt chỗ đó thôi mà đã xấu hổ gần chết rồi,


Lương Thi Mạn đoán rằng giữa Tiểu Trữ và Trần Thiên Minh vẫn còn rất thanh bạch. Cho nên, để có thể cứu Trần Thiên Minh một cách nhanh nhất, Lương Thi Mạn nghĩ rằng tốt nhất là để mình ra tay.
Vì thế, Lương Thi Mạn lại dùng tay nhấc thằng em đang cương cứng của Trần Thiên Minh lên, sau đó quay lại nói với Tiểu Trữ:


"Tiểu Trữ, chị là vì muốn cứu Thiên Minh, em đừng trách chị, em giúp chị canh chừng cửa đi, đừng để ai vào."
Nói xong, Lương Thi Mạn lại ngồi dậy, dịch chuyển cặp mông tròn trịa của mình lên người Trần Thiên Minh, đặt khớp với vị trí của thằng em của hắn, sau đó từ từ ngồi xuống.
"Á!"


Lương Thi Mạn khẽ rên một tiếng,
Cái đó của Trần Thiên Minh đã được đút vào trong chỗ ấy của mình, khiến cho nó có cảm giác như đang căng ra.


Hôm qua khi nàng bị Trần Thiên Minh xoa hai kinh mạch ở chỗ đặc biệt, bản thân cảm thấy đã vô cùng thèm muốn rồi, lòng bàn tay của Trần Thiên Minh cạ cạ đầu ti của mình, từng dòng điện lưu truyền đến làm mình như tê đi.


Mà khi Trần Thiên Minh đặt tay lên chỗ đó của mình để đẩy mạch, chỗ đố càng hưng phấn hơn, nhất cử nhất động của hắn khiến cho chỗ ấy của mình vừa nhột lại vừa sướng, hơn nữa khiến mình không thể khống chế nổi bản thân mình mà chảy ra nước
"sướng"


, đúng là khiến nàng ta vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, không biết Trần Thiên Minh có sờ thấy nước
"sướng"
của mình hay không.
Hiện tại, khi thằng em của Trần Thiên Minh đút vào trong cô em của mình, Lương Thi Mạn cảm thấy được sự thỏa mãn đặc biệt.


Để kích thích Trần Thiên Minh khiến hắn có được nhiệt lưu lớn hơn để khôi phục thân thể, Lương Thi Mạn tiếp tục động tác một lên một xuống, khoái cảm từ chỗ cô em truyền tới khiến cô nàng không khỏi cắn chặt môi.


Tiểu Trữ đang ngây người ngồi trên ghế, nàng ta không ngờ sau khi Lương Thi Mạn dặn mình xong lại làm luôn chuyện này. Hiện tại Lương Thi Mạn đang nhấp nhô không ngừng trên người Trần Thiên Minh, đôi thỏ trắng mê người đó của cô ta giống như đang vui mừng nhảy nhót, khiến cho Tiểu Trữ phi thường khó chịu trong lòng.


Hiện tại, Tiểu Trữ cảm thấy trong lòng mình có một loại cảm giác rung động không tên, nàng ta tưởng tượng mình đang giống như Lương Thi Mạn, đang vận động không ngừng trên người Trần Thiên Minh:
"Trời ạ, sao mình lại có ý nghĩ này?"
Tiểu Trữ thầm nghĩ trong lòng.


Nàng không ngờ mình lại có ý nghĩ đó, mặt không khỏi đỏ lên.
Trần Thiên Minh cảm thấy thằng em của mình dưới sự vận động kích thích
của Lương Thi Mạn đã sản sinh ra nhiệt lưu càng lúc càng lớn hơn, đồng thời giống như một bầy khoái mã đang chạy trong thân thể mình.


"Thi Mạn, nhiệt lưu trong thân thể anh càng lúc càng lớn hơn rồi."
Trần Thiên Minh vừa kêu lên vui vừa nhìn đôi thỏ trắng trước ngực Lương Thi Mạn,


Đôi thỏ trắng này đang nhảy nhót trước mặt hắn, khiến cho hắn muốn sờ một cái, thế nhưng, Trần Thiên Minh nhìn sang Tiểu Trữ ở bên cạnh, không dám thò tay ra, nếu như bị Tiểu Trữ thấy được mình sờ ngực Lương Thi Mạn, thì có nhảy xuống biển cũng không sạch tội. Vừa rồi vì chữa thương cho Lương Thi Mạn mình cũng đã sờ vào chỗ đó của nàng, thế nhưng, hiện tại mình vuốt ve đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn, thì có lý do gì để giải thích đây?


Nghe thấy Trần Thiên Minh nói rằng nhiệt lưu trong thân thể hắn càng lúc càng lớn, Lương Thi Mạn biết rằng hiện tại cũng giống như lần trước, chỉ cần mình kiên trì, nhất định có thể cứu được Trần Thiên Minh.


Vì thế, cô nàng không quản mệt mỏi, liều mạng vận động. Vì mình, cũng vì Trần Thiên Minh, nàng phải cố sức mà vận động.
Cô em bên dưới càng lúc càng hưng phấn, Lương Thi Mạn giờ cũng chẳng cố


kỵ gì nữa, nàng ta vừa cố sức dập vừa khe khẽ rên rỉ, khoái cảm từ bên dưới từ từ lan tỏa khắp đại não, khiến cho nàng hiện tại chỉ muốn làm nhanh hết mức để đạt tới cao trào, được bay lên thiên đường.


Dần dần, dưới sự dẫn động nhiệt lưu của huyết dịch của kiến máu vàng, Trần Thiên Minh cảm thấy huyết khí trong cơ thể của mình đã xuất hiện. Cỗ huyết khí này từ từ lưu động trong thân thể hắn. Vì thế, Trần Thiên Minh vội vàng vận khởi Hương Ba công, muốn huyết khí dẫn ra chân khí của bản thân mình.


Do kinh mạch các nơi đều tắc nghẽn, Trần Thiên Minh cảm thấy lần luyện công này có chút khó khăn, thế nhưng hắn cũng không nóng lòng, hắn biết vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể kiên trì luyện xong một vòng, thì có thể hoàn toàn chữa khỏi tất cả những kinh mạch đã bị thụ thương và bị tắc nghẽn của mình.


Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh âm thầm vận Hương Ba công, tiếp tục khai
thông kinh mạch bị tắc nghẽn. Đặc biệt là sự kích thích của Lương Thi Mạn đã khiến cỗ nhiệt lưu đó không ngừng biến thành huyết khí, khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn cho hắn.


Hắn biết rằng chỉ cần tiếp tục thế này, mình không lâu nữa sẽ luyện được một vòng, và chân khí khác cũng sẽ vì kinh mạch được khai thông mà khôi phục trở lại.


Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, chính vào lúc Trần Thiên Minh đang cao hứng thì Lương Thi Mạn đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó gã gục lên thân thể của hắn, rồi run rẩy khe khẽ.
Căn cứ vào kinh nghiệm đã qua, Trần Thiên Minh biết Lương Thi Mạn đã lên tới thiên đường, đạt tới cực khoái.


Hơn nữa từ chỗ bên dưới của Lương Thi Mạn đột nhiên tuôn ra một cỗ âm lương, Trần Thiên Minh mừng rỡ như điên vội vàng hấp thu vào trong đan điền của mình để hóa thành chân khí, như vậy, chân khí của mình sẽ cường đại hơn một chút.


Có điều, bởi vì Lương Thi Mạn đã đạt tới cực khoái, nàng ta vì quá mệt mỏi cho nên không thể động đậy nổi nữa.
Cô nàng nhẹ nhàng từ trên mình Trần Thiên Minh trượt xuống, nằm ở bên cạnh hắn, sau đó vừa dùng tay nắm lấy thằng em đang ướt nhẹp của Trần
Thiên Minh, vừa nói:


"Thiên Minh, em mệt quá rồi, em không động đậy nổi nữa, em dùng tay giúp anh nhé."
Nói xong lại thở hổn thển.
Trong lòng Trần Thiên Minh lạnh toát, tưởng rằng mình sắp thành công rồi, không ngờ Lương Thi Mạn lại mệt đến nỗi không thể động đậy nổi, phải làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.


Đột nhiên hắn linh cơ lóe sáng, thân thể của mình chẳng phải đã có thể động đậy rồi sao? Dẫu sao thì mình bất kể là dùng tư thế gì cũng có thể luyện được Hương Ba thần công mà, ài,
""Vậy thì để anh làm nhé! ""


Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh xoay người lại, ngồi dậy, sau đó dùng tay tách hai chân Lương Thi Mạn ra, nhấn thằng em to khỏe của mình vào trong cô em nhỏ xinh của Lương Thi Mạn...


Cảm giác nằm và cảm giác mình ở bên trên mà nhấp hoàn toàn khác nhau, thế này, có thể khiến cho mình thể hội sâu sắc sự cường hãn và sự kích thích của Trần Thiên Minh, hơn nữa cũng không bị mệt.


Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng để ý gì nữa, lễ tiết và cố kỵ gì đó cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn luyện xong một vòng nhanh hơn một chút, để mau chóng khôi phục lại công lực của mình, nếu không, thời gian kinh mạch bị tắc nghẽn kéo dài, sau này muốn khai thông càng phiền phức hơn. Thế là, hắn lại ra sức mà nhấn thằng em và trong Lương Thi Mạn.


Hắn vừa động, thứ đó lập tức sản sinh ra một cỗ nhiệt lưu cường liệt, phối hợp với Hương Ba công của hắn, hướng tới những kinh mạch đang bị tắc nghẽn.


Trần Thiên Minh trong lòng mừng rỡ, tiếp tục dùng sức đập vào cái nơi đã ướt nhẹp của Lương Thi Mạn, hắn nghĩ chỉ cần mình tiếp tục làm thế này, rất nhiên sẽ khôi phục lại được thân thể.


Lúc này, Tiểu Trữ càng xem càng đỏ mặt, vừa rồi Lương Thi Mạn ở bên trên, hiện tại Trần Thiên Minh lại ở bên trên, hình như bọn họ đang luân phiên đổi ca thì phải, hơn nữa nghe tiếng rên của Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh hình như là đang hưng phấn lắm, nàng cảm thấy trong cơ thể có một loại rung động vô danh đang lan tỏa khắp cơ thể.


Nàng ta không khỏi giậm mạnh chân một cái, sau đó nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng, một lát sau lại mở ti hí mắt ra nhìn trộm, giống như là không nỡ bỏ qua tình cảnh trước mắt này.
Dưới một loạt những động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Lương Thi Mạn


bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa rồi lúc ban đầu nàng còn có thể khống chế mình, cắn môi không để không phát ra tiếng, nhưng theo sự trùng kích không ngừng của Trần Thiên Minh, hơn nữa bên dưới càng lúc càng sung
sướng, cô nàng rên khẽ:
"Á..ớ..ôi"


Nghe thấy tiếng rên của Lương Thi Mạn, bản thân Trần Thiên Minh cũng cảm thấy hưng phấn, hiện tại, nhiệt lưu bên dưới phát ra càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường liệt, đã khai thông được rất nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn.
"Á, mệt chết em rồi..."


Lương Thi Mạn lại hét lên một tiếng hưng phấn, sau đó ngọe đầu sang một bên, hình như là đã ngất. Hơn nữa hai chân nàng còn khép chặt lại, rồi run khe khẽ, bên trong trào ra một cỗ âm lương, tràn về phía thằng em của Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh biết rằng Lương Thi Mạn lại một lần nữa đạt tới cực khoái, hắn lại hấp thu âm lương của Lương Thị Mạn để chữa thương cho mình, sau đó lại tiếp tục nhấn vào....
Dần dần, Trần Thiên Minh đã luyện xong một vòng, chân khí của Hương Ba


công trên người lập tức xuất hiện, cùng với huyết khí hợp thành một thể, giống như là ôm lấy nhau rồi nhảy nhót sung sướng.
Trần Thiên Minh thấy kinh mạch bị tắc nghẽn của mình đã được khai thông rồi, hắn cũng không luyện Hương Ba công nữa, sau đó nhấn vào trong Lương Thi Mạn một phát cuối cùng.


Không có cách nào khác, thằng em của mình đã cố nhịn một khoảng thời gian lâu như vậy, nếu như không cho nó phát tiết, nhất định sẽ nổ tung. Cho nên, hắn nghĩ mình dẫu sao cũng đã làm rồi, thôi thì làm nốt cho xong. Thế là, hắn phát tiết luôn trong người Lương Thi Mạn.
"A..."


Trần Thiên Minh rên lên một tiếng thỏa mãn, sau đó ngã lên người Lương Thị Mãn thở hổn hển.
Dù sao thân thể của hắn cũng chỉ vừa phục hồi được một chút, làm loại vận động kịch liệt này, khẳng định là phải mệt.


Mình và cô gái này thật là có duyên, mỗi lần mình gặp nguy hiểm tới tính mạng, cô ta đều giúp đỡ mình, xem ra, sau này mình không thể để cô ấy rời khỏi mình nữa, Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.


Một lát sau, Trần Thiên Minh đang đè lên người Lương Thi Mạn chống tay từ từ đứng dậy, sau đó chậm rãi bước xuống giường, đối diện với Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh xuống giường, quan tâm hỏi:
"Thiên Minh,anh sao rồi?"


Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, bởi vì, nàng thấy thằng em của Trần Thiên Minh vẫn còn đang ngỏng đầu dậy, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mình.
Trần Thiên Minh cười với Tiểu Trữ, nói:
"Anh đỡ hơn rồi, anh điều tức thêm một lúc nữa là sẽ ổn thôi."


Nói xong, Trần Thiên Minh lại ngồi xuống đất, khoanh chân luyện Hương Ba công.
Hiện tại, trong thân thể hắn chỉ có hai đạo chân khí, hắn muốn ngồi dưới đất để tiếp tục luyện công, luyện về hai đạo chân khí còn lại là thiên khí và địa khí, có như vậy thì công lực của hắn mới hoàn toàn khôi phục.


Đọc truyện chữ Full