Trần Thiên Minh luyện xong Hương Ba công liền mở mắt ra. Hắn hiện tại sau khi trải qua một trận điều tức, đã thu thập toàn bộ bốn đạo chân khí trong cơ thể trở về, dường như chân khí so với trước đây còn sung mãn hơn. Khi hắn vừa mở mắt ra liền phát hiện tiểu Trữ đang ngồi ở bên cạnh quan tâm nhìn hắn.
"Thiên Minh, anh tỉnh rồi, thân thể anh giờ sao rồi?"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh, vội vàng hỏi thăm. Vừa rồi Trần Thiên Minh ngồi trên đất cả ba tiếng liền, khiến cho nàng ta vô cùng sốt ruột.
"Anh không sao rồi, tiểu Trữ, hiện tại là mấy giờ rồi?"
Trần Thiên Minh lắc đầu, đứng dậy vươn người, nói.
"Mười hai giờ rồi, nếu như anh không tỉnh lại, em thực sự lo lắng chết luôn đó."
Tiểu Trữ vừa cười vừa nói, hiện tại nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
"Trời đất, mười hai giờ rồi ư, thời gian trôi nhanh thật."
Trần Thiên Minh tính thời gian, sau khi mình chữa thương cho Lương Thi Mạn ba mươi sáu tiếng xong chắc là tám giờ tối, hiện tại là mười hai giờ, xem ra,
thời gian điều tức của mình rất dài.
"Đúng vậy, anh, anh mau mặc quần vào đi."
Tiểu Trữ đột nhiên thấy bên dưới của Trần Thiên Minh trống trơn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ rực. Vừa rồi vì lo lắng cho nên nàng ta cũng không để ý, nhưng hiện tại đã thấy rồi, cho nên vội vàng bịt mắt lại.
"Ặc, xin lỗi, vừa rồi anh vì vội luyện công, quên mất không mặc quần. Đúng rồi, tiểu Trữ, Thi Mạn hiện tại sao rồi."
Trần Thiên Minh nhớ tới thương thế của Lương Thi Mạn, liền hỏi tiểu Trữ.
"Chị Thi Mạn không sao cả, hừ, có phải là anh nhớ chị ấy không?"
Tiểu Trữ nhớ tới cái cảnh xấu hổ giữa Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn vừa
rồi, không khỏi cố ý nghiêm mặt lại, nói với Trần Thiên Minh.
"Anh, anh không... anh chỉ là quan tâm tới thương thế của cô ấy thôi!"
Trần Thiên Minh ngượng ngùng vừa cười vừa nói, hắn thấy tiểu Trữ tức giận nên vội vàng giải thích.
"Anh xem anh kìa, em chỉ nói đùa thôi mà, em không trách anh đâu, anh vì cứu chị ấy mà thiếu chút nữa mất cả mạng, ấy, anh mặc quần vào đi đã!"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa mặc quần, vừa thẹn vừa bực mình nói.
Trần Thiên Minh vội vàng cầm quần lên mặc vào, sau đó hỏi tiểu Trữ:
"Tiểu Trữ, là em cởi quần cho anh hả?"
"Không, không phải!"
Tiểu Trữ đỏ mặt lắc lắc đầu,
Cô nàng nhất quyết không chịu thừa nhận đã cởi quần cho Trần Thiên Minh.
"Không phải ư?"
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu Trữ, giống như là đang giấu đầu lòi đuôi vậy, hắn tiếp tục hỏi:
"Không phải em thì là ai?"
"Em, em làm sao mà biết được?"
Tiểu Trữ ấp úng nói.
" Được rồi, tiểu Trữ, vừa rồi Thi Mạn nói là em và cô ấy cùng giúp anh kích thích chỗ đó, em có phải là vào lúc anh chưa tỉnh lại, đã làm giống như cô ấy lúc về sau, ngồi lên anh rồi làm chuyện đó không."
Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng nói.
Nếu như tiểu Trữ vào lúc mình chưa tỉnh lại mà làm chuyện đó với mình, như vậy thì thật là chán quá, mình có cảm giác gì đâu.
"Anh nói bậy, em chút giúp anh sờ sờ một chút mà thôi."
Tiểu Trữ đỏ mặt nói
"Một chút thôi ư? Anh không tin, khẳng định là sờ rất lâu."
Trần Thiên Minh lộ ra vẻ mặt ngờ vực
"Chỉ một lát thôi mà, không lâu đâu."
Tiểu Trữ dưới sự dẫn dắt của Trần Thiên Minh, cuối cùng cùng nói ra tất cả những gì mình đã làm
"Vậy vừa rồi quần của anh cũng là do em cởi, Thi Mạn không có sức để cởi quần anh đâu, cô ấy ngay cả quần của mình còn phải nhờ em cởi giúp nữa là."
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Đúng, là chị Thi Mạn bảo em cởi cho anh, em vốn không muốn cởi mà, anhhư chết đi được."
Tiểu Trữ hung hăng lườm Trần Thiên Minh, nói.
"Trời đất, tấm thân trong trắng của anh đã bị em làm cái gì rồi, em bảo anh sau này phải sống sao đây?"
Trần Thiên Minh giả vờ thương tâm nói.
"Người ta không phải cố ý mà, là vì cứu anh nên mới làm vậy thôi."
Tiểu Trữ đỏ mặt, xấu hổ nói.
"Nè, tiểu Trữ, dẫu sao thì chuyện cũng vậy rồi, em cũng không còn gì để nói, em phải chịu trách nhiệm đối với anh."
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.
Tiểu Trữ nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, nói:
"Thiên Minh, chị Thi Mạn vì cứu anh nên mới cùng anh làm vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm đối với chị ấy."
Nói xong, trong lòng nàng bỗng dưng xuất hiện cảm giác mất mát.
"Tiểu Trữ, anh không muốn em bỏ anh đâu."
Trần Thiên Minh nghe tiểu Trữ nói vậy, vội vàng đáp, hắn không muốn vì chuyện vừa rồi mà phải chia tay với tiểu Trữ, như thế thì chẳng khác nào được cái này lại mất cái kia.
"Em không nói là muốn chia tay anh, em chỉ nói là anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn thôi."
Tiểu Trữ lắc đầu nói.
"Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm thế nào?"
Trần Thiên Minh trong lòng thì cao hứng muốn chết, hắn không phải là thằng ngốc, sao còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của tiểu Trữ, có điều, hắn muốn nghe tiểu Trữ chính miệng nói ra.
"Chị Thi Mạn vì cứu anh mà phải cùng anh làm chuyện dó, lẽ nào anh cứ như vậy mà không đếm xỉa gì đến chị ấy ư? Thiên Minh, dẫu sao thì anh cũng có mấy bạn gái, có thêm một người cũng có sao đâu, anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn đó?"
Tiểu Trữ chân thành khuyên Trần Thiên Minh.
"Nhưng, không biết ý Thi Mạn thế nào?"
Trần Thiên Minh trong lòng hiện tại chỉ có bốn chữ - vô cùng sung sướng. Ông trời đối với mình quá tốt, mình đang muốn thu nhận Lương Thi Mạn về dưới trướng, hiện tại tiểu Trữ lại đứng ra mai mối cho mình.
"Em vừa hỏi chị Thi Mạn, chị Thi hình như không bằng lòng lắm, chị ấy nói rằng không xứng với anh, xem ra, anh phải tự mình ra tay mới được."
Tiểu Trữ nói.
"Dẫu sao thì anh cũng là người gây ra chuyện, nếu chị Thi Mạn không theo anh thì em cũng không theo anh đâu."
Tiểu Trữ nói như chém đinh chặt sắt.
"Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Thi Mạn, tiểu Trữ, khổ cực cho em rồi, em đã hai ngày không ngủ, nào, lại đây cho anh ôm một cái."
Trần Thiên Minh lại lao lên ôm tiểu Trữ, hôn nàng ta một cái.
"Đừng, anh bẩn chết đi được, anh mau đi tắm đi, sau đấy ăn gì đó, đồ ăn ở trong phòng khách ý. Chị Thi Mạn cũng qua bên đó tắm rồi."
Tiểu Trữ vừa đẩy Trần Thiên Minh vừa nói
"Được rồi, anh đi tắm đây, em ở đây chờ anh nhé."
Trần Thiên Minh nói,
"Em muốn qua nói với chị Thi Mạn là anh không sao cả, anh mau đi tắmđi."
Tiểu Trữ vừa nói vừa vừa đẩy Trần Thiên Minh ra khỏi phòng.
"Lão đại!"
Tiểu Tô và hai huynh đệ đang ngồi trong phòng khách thấy Trần Thiên Minh đi ra, vui mừng gọi. Tuy lúc trước tiểu Trữ đã nói với bọn họ rằng Trần Thiên Minh đã tỉnh lại và đang điều tức, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt tiều tụy của bọn tiểu Tô, áy náy nói:
"Tiểu Tô, các chú khổ cực rồi, anh không sao cả, các chú về công ty nghỉ ngơi đi, nơi này có anh là được rồi."
Bọn Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói vậy liền gật đầu, quay về công ty.
Lúc Trần Thiên Minh đi ra, phát hiện Tiểu Trữ đã không còn ở trong phòng, đoán là đã qua chỗ Lương Thi Mạn. Vì thế, hắn ăn một chút đồ rồi cầm chìa khóa đi ra cửa.
Gõ cửa phòng Lương Thi Mạn, một lát sau cửa mở ra, người mở cửa là Tiểu Trữ. Tiểu Trữ hỏi:
"Thiên Minh, anh tắm rửa xong rồi à?"
"Ừ"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi vào, hỏi:
"Thi Mạn có trong phòng không?"
"Có, chị ấy còn chưa ngủ, anh vào thăm chị ấy đi, tâm tình của chị ấy hiện giờ không tốt lắm, anh bảo chị ấy theo anh đi, em không nói gì đâu."
"Để anh vào xem."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa vừa đi vào phòng của Lương Thi Mạn. Tiểu Trữ để cho bọn họ được nói chuyện riêng, cho nên không theo vào mà ngồi lại phòng khách xem TV.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chỉ thấy Lương Thi Mạn mặc áo
ngủ đang nằm trên giường, trên mình đắp một cái chăn màu vàng, đang nhắm mắt ngủ.
"Thi Mạn!"
Trần Thiên Minh gọi khẽ, vì vừa rồi Tiểu Trữ nói Lương Thi Mạn chưa ngủ cho nên hắn mới dám gọi.
Lương Thi Mạn không trả lời, cũng không mở mắt, chỉ có lông mi là hơi động đậy.
Trần Thiên Minh thấy rõ rất cả những điều này, hắn biết Lương Thi Mạn chưa ngủ, chỉ là không trả lời mình mà thôi. Vì thế, hắn đi tới cạnh giường của Lương Thi Mạn, nhẹ nhàng ngồi xuống,
"két"
, cái giường phát ra tiếng như chào đón Trần Thiên Minh.
"Anh sao lại ngồi lên giường em? Anh mau đứng dậy đi, để Tiểu Trữ thấy thì không hay đâu!"
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh ngồi lên giường mình, nàng không giả vờ ngủ nữa, vội vàng mở mắt, lấy tay đẩy Trần Thiên Minh.
"Tiểu Trữ bảo anh vào, anh chỉ muốn nói vài câu với em thôi."
Trần Thiên Minh mỉm cười nói với Lương Thi Mạn.
"Anh nói đi!"
Lương Thi Mạn ngồi dậy, dựa vào tường, dùng chăn che kín người, như sợ Trần Thiên Minh thấy được cơ thể của nàng.
"Em, em làm bạn gái của anh nhé?"
Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
"Không được."
Lương Thi Mạn kiên định lắc đầu.
"Em vì cứu anh mà phải hi sinh nhiều như vậy, anh sẽ đối đãi với em thật tốt."
Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, em muốn anh biết rõ rằng, em lần này cứu anh, là bởi vì anh đã cứu em, hai người chúng ta không ai nợ ai cả, hơn nữa em luôn đối đãi với tiểu Trữ như em ruột của mình, nếu như em theo anh, tiểu Trữ sẽ thế nào đây? Em không thể làm chuyện có lỗi với tiểu Trữ được."
Lương Thi Mạn lắc đầu nói.
"Đây là ý của Tiểu Trữ, cô ấy còn nói, nếu như em không chịu theo anh, cô ấy cũng không theo anh, cho nên em cũng đừng từ chối anh, nếu không, anh sẽ thảm lắm đó."
Trần Thiên Minh biết rằng cuộc buôn bán này rất gay go, hoặc là sẽ kiếm lời lớn, hoặc là mất rất nhiều.
"Nhưng, nhưng Thiên Minh, em biết anh là người tốt, nhưng em đã là hoa tàn liễu úa, em không xứng với anh, người ta đã từng hãm hϊế͙p͙ em rất nhiều, trừ Thái Đông Phong và Điệp Đại Vĩ ra, còn có bạn bè của chúng nữa!"
Lương Thi Mạn đau lòng nói,
Vốn nàng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng vì để Trần Thiên Minh từ bỏ ý định, nàng chỉ đành nhắc lại chuyện đau lòng của mình trước kia.
"Anh biết chuyện trước kia của em, nhưng cái này cũng không trách em được, đều là tại những tên vương bát đản đó hại em, em vẫn còn trong trắng mà."
Trần Thiên Minh nghiêm úc nói.
"Thế nhưng, em..."
Lương Thi Mạn nói không ra lời,
Trong khoảng thời gian nàng tiếp xúc với Trần Thiên Minh, nàng đã rất thích Trần Thiên Minh rồi, thế nhưng, nàng biết tiểu Trữ là bạn gái của Trần Thiên Minh, nàng không thể làm gì có lỗi với tiểu Trữ, hơn nữa, nàng cảm thấy mình không xứng với Trần Thiên Minh.
"Thi Mạn, em đừng nói nữa, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, coi như đó là một cơn ác mộng, anh không để ý đến những chuyện trước kia của em đâu, anh ngược lại còn cảm thấy em là một cô gái rất kiên cường. Hơn nữa, sau này em theo anh, anh sẽ không để cho anh khi dễ em nữa đâu."
Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lương Thi Mạn.
"Thiên Minh!"
Lương Thi Mạn bật khóc,
Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng có thể không cảm động được ư?
"Em không cần danh phận gì cả, em chỉ cần được đứng đằng sau anh, lặng lẽ nhìn anh là được rồi."
"Em đừng khóc, em mà khóc, lát nữa Tiểu Trữ lại nói anh khi dễ em, rồi tìm anh tính sổ thì anh sẽ thảm lắm đó."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngồi xuống giường, đưa tay lên ôn nhu lau nước mắt cho Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn chưa từng được ai đối đãi một cách ôn nhu như vậy, nàng cảm động lao vào lòng Trần Thiên Minh mà khóc. Hiện tại, nàng cảm thấy cho dù mình phải chết cũng đáng, bởi vì, nàng đã tìm thấy người mà mình yêu nhất rồi.