Lúc mình cùng Diệp Lưu vừa rời khỏi Thái Kinh, hình như từng gặp qua một đám người, bọn họ chính là ăn mặc như vậy.
- Không cần.
Dạ Tần nói xong cũng hạ tay xuống.
Cung tiễn thủ phía sau trông thấy thủ thế của thống soái, liền thả dây cung đang kéo căng ra.
Lúc này vương tử tựa hồ vẫn còn đang kinh ngạc, sau đó liền nhìn thấy bầu trời xuất hiện vô số điểm đen, đen nghịt một mảnh!!!
Có lẽ đã sa đọa một năm, cũng không biết đây là thứ gì, thậm chí còn không biết nên làm động tác phòng thủ nào.
- Là tiễn! Là tiễn đó!!!
Trong vạn người, vẫn có người bình thường, thế nhưng nhìn thấy đồ vật trên không liền không bình tĩnh được nữa.
Vương tử tựa hồ còn chưa tin, thế nhưng theo tiễn hạ xuống, y rốt cục ý thức được.
Đạo lực trong thân thể lập tức tuôn ra, trong nháy mắt liền đánh bật một mảng tiễn ra ngoài.
Nhưng mà thấy vương tử dùng đạo lực, những người khác cũng dồn dập sử dụng đạo lực chống lại mưa tên.
Dạ Côn cùng Dạ Tần thấy cảnh này, liền nổi lên nghi ngờ...
Tấm chắn trong tay bọn họ không thơm sao? Tại sao lại dùng đạo lực, không biết sẽ có kết quả rất kinh khủng sao?
Ở trong nội tâm vương tử, nhân số cái trấn nhỏ này khẳng định không nhiều, còn không đạt đến ranh giới chiến tranh, cho nên mới dám dùng đạo lực.
Thế nhưng vương tử cũng không nghĩ kỹ một chút, mưa tên vừa rồi nhiều đến cỡ nào, đây là hiệu quả do ngàn người bắn ra sao...
Một cỗ thiên uy lập tức ngưng tụ ở trên đầu vương tử, vòng xoáy màu đen to lớn hiện ra, vô số lôi điện chớp động ở bên trong vòng xoáy.
Thiên phạt tới.
Trước đó Dạ Côn đã thấy một lần, loại thiên phạt này quá hung, đoán chừng mình bị bổ một thoáng cũng không dễ chịu.
Vương tử ngửa đầu nhìn lên bầu trời,
Trong miệng yên lặng hô lên.
Đậu!
Rầm rầm rầm!!!
Vô số thiên phạt từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Nguyên bản một vạn đại quân đều biến thành than đen.
Đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh, có lẽ đây đã là kết cục tốt nhất.
Thế nhưng đừng quên.
Tên vương tử này vừa rồi còn mới mắng Côn ca, nhìn hiện tại đi, mới qua bao lâu, thiên lôi đã dạy y làm người.
Tất cả mọi người nhìn thiên phạt, cũng hít sâu một hơi, về sau trên chiến trường đánh chết cũng sẽ không dùng đạo lực.
Chết thế này ngay cả thi thể cũng không có.
- Những người này có phải điên rồi không?
Dạ Tần nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nguyên bản còn muốn hỏi bọn họ xem đến cùng muốn làm gì, thế nhưng hiện tại đệ đệ...
- Đại ca, hay là ngươi đi về trước đi, ta hẳn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không thể bồi ngươi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Cũng được, chú ý nghỉ ngơi, nhớ về ăn tối.
- Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ không được, đại ca nói một tiếng với mẫu thân, ta sẽ tranh thủ thời gian trở về.
Dạ Tần áy náy nói ra.
- Được rồi, ngươi đi giải quyết công việc trước đi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, quay người liền đi làm việc.
Nhìn bóng lưng của đệ đệ, trong lòng Dạ Côn đột nhiên tuôn ra một cỗ... cảm giác xa lạ.
Lắc đầu, đệ đệ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lăn lộn ở trong đống người chết, khẳng định sẽ có biến hóa.
Thế nhưng nói thật, Dạ Côn thích đệ đệ trước kia hơn.
Cưỡi lên ngựa, Dạ Côn quay trở về Thái Kinh, nhưng mà thiên phạt vừa rồi cũng đã kinh động đến toàn bộ Thái Kinh.
Chuyện này Dạ Côn đều không cần quản.
Về đến nhà, Dạ Côn lập tức nhìn thấy Phi Tuyết đang quét rác.
Tên lừa gạt này, thật đúng là lừa gạt mình không ít chuyện, làm sao như thế có thể lừa gạt ta như thế chứ.
Khi còn bé mình cùng đệ đệ đi mua kiếm kỹ, thế mà ngay cả tiểu hài tử cũng lừa gạt, ngươi chính là người của Thánh Điện đấy, da mặt người Thánh Điện đều dày như vậy sao...
Phi Tuyết nhìn về phía Dạ Côn, cảm giác được ánh mắt quỷ dị của Dạ Côn, Phi Tuyết chậm rãi quay người, yên lặng quét rác.
- Phi Tuyết à.
Dạ Côn cười khẽ hô.
Phi Tuyết dừng một chút, gạt ra nụ cười quay người:
- Dạ thiếu gia.
- Cái gì mà Dạ thiếu gia, gọi Côn ca là được.
Phi Tuyết:...
Này có gì khác nhau à.
- Phi Tuyết, kỳ thật ta rất hiếu kì một chuyện.
Dạ Côn ôm bả vai Phi Tuyết tò mò hỏi.
Phi Tuyết dừng một chút, nắm chặt cây chổi:
- Côn ca tò mò chuyện gì?
- Ta nhớ lúc ta rời đi, có hỏi ngươi Thánh Điện ở nơi nào, ngươi nói như thế nào?
Phi Tuyết mặt không đổi sắc:
- Không biết.
- Đúng vậy, lúc ấy ta cũng cho rằng ngươi không biết, thế nhưng cũng may, ta đụng phải Ngô Trì lão sư, Ngô Trì lão sư đấy, ngươi biết chứ.
- Không biết, ta không quen y.
Phi Tuyết chững chạc đàng hoàng nói ra.
Dạ Côn hơi hơi siết chặt lấy, giữ Phi Tuyết, thấp giọng nói ra:
- Thế nhưng Ngô Trì lão sư nói... các ngươi quen nhau.
- Côn ca, ta thật không biết.
- Phi Tuyết, ngươi chớ giả bộ, Ngô Trì lão sư đã thừa nhận, hai người các ngươi là người của Đông U Thánh Điện, sớm tiềm phục tại huyện Thái Tây, Ngô Trì lão sư đã nói hết mọi chuyện cho ta.
Phi Tuyết mặt không đổi sắc.
- Kỳ thật ta căn bản không có tìm được Đông U Thánh Điện, là Ngô Trì lão sư giúp ta đi ghi danh, Phi Tuyết, ngươi cũng chớ giả bộ, không thú vị.
Nghe được lời như vậy, Phi Tuyết rốt cục nói chuyện:
- Cái tên Ngô Trì không đáng tin này, lúc ấy Điện Chủ an bài chúng ta làm việc, thế mà lại nói với ngươi.
- Đúng vậy, nhiệm vụ bí mật của các ngươi tại huyện Thái Tây thật khiến ta giật nảy mình.
- Cái gì?! Ngô Trì cũng nói với ngươi chuyện này rồi
Phi Tuyết khó có thể tin, đây chính là tuyệt mật.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, chẳng lẽ các ngươi tới đó chơi à.
- Nếu như ngươi đã biết, vậy ta cũng không còn lời nào để nói.
Thật ra Dạ Côn muốn từ trong miệng Phi Tuyết moi ra bí mật chân chính, thế nhưng gia hỏa này hình như không muốn nói.
Thật thông minh.
Dạ Côn như tên trộm nói ra:
- Các ngươi tìm ai, có lẽ ta biết cũng không chừng.
- Sao ngươi biết?
Phi Tuyết vô thức nói ra.
Dạ Côn hơi hơi hí mắt, thầm nghĩ bọn họ quả nhiên đang tìm người... ít nhất có thể xác định là bởi vì tìm người.
Tìm người bên trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, hoặc chính là đại quân thi nhân, hoặc chính là...
Hai vị sư phụ Thiên Tôn của mình.
Đối với Thánh Điện mà nói, hai khả năng này đều rất lớn, mà Dạ Côn cảm thấy, Thánh Điện hẳn là muốn tìm hai vị Thiên Tôn.
- Các ngươi rốt cuộc muốn tìm ai?
Dạ Côn vẫn không nhịn được hỏi.
Vừa hỏi như vậy, Phi Tuyết liền biết:
- Ngươi thế mà không biết...ngươi gạt ta!!!
- Ngươi gạt ta còn ít sao, dù gì ngươi cũng nói rồi, dứt khoát nói cho xong đi, nói không chừng ta còn có thể giúp đỡ ngươi thì sao.
Dạ Côn cười tủm tỉm nói ra, bát quái chi tâm lập tức bị kéo lên.
Phi Tuyết cầm lấy cây chổi, nhẹ nhàng quét lá rụng:
- Ta sẽ không nói, nghĩ cũng đừng nghĩ...
- Phi Tuyết, ngươi biết không, ngươi không chỉ biết gạt người.
- Còn có cái gì?
- Hẹp hòi, keo kiệt.
Dạ Côn hừ một tiếng, không để ý tới Phi Tuyết, một đường trở về đại sảnh.
Phi Tuyết nhìn Dạ Côn rời đi, hơi hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục quét rác, thế nhưng dáng vẻ không còn chuyên tâm như trước.