Ấn tượng ban đầu của Dạ Côn đối với Thánh Điện không tồi, chủ yếu Ngô Trì lão sư là người của Thánh Điện, Ngô Trì lão sư đối với mình cũng rất không tệ.
Thế nhưng đám người Thiên Cương Thánh Điện lại không tốt như vậy, không nói hai lời liền bắt ngươi cõng nồi.
Bất quá Phi Tuyết ở trong nhà đã lâu như vậy, Dạ Côn cảm thấy Phi Tuyết có lẽ là có nhiệm vụ tại thân, bất quá đây chỉ là một loại suy đoán.
Nói tóm lại, Phi Tuyết ngoại trừ biết gạt người ra, còn có một chút keo kiệt, cũng không có ý muốn hại người.
- Côn Côn, vừa rồi làm sao vậy?
Đông Môn Mộng thấy nhi tử trở về, lo lắng hỏi.
Bởi vì vừa rồi thiên phạt buông xuống, Dạ Minh liền đi hoàng cung.
Mọi người cũng rất nghi hoặc, làm sao đột nhiên xuất hiện thiên phạt, chẳng lẽ có người tiến công Thái Kinh?
Bằng không làm sao lại phát động ranh giới chiến tranh?
- Vừa rồi có hơn một vạn người vọt tới Thái Kinh, sau đó đệ đệ cho người bắn tên, lại sau đó bọn họ dùng đạo lực chống cự, dẫn tới thiên phạt, trong nháy mắt bị thiên phạt miểu sát.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, đám người kia đến cùng nghĩ như thế nào, thế mà lại dùng đạo lực tới chống cự.
Mọi người nghe xong cũng sững sờ, đều có suy nghĩ giống nhau, trên chiến trường thế mà dùng đạo lực, đây quả thực là không muốn sống.
Cho dù là Côn ca, đối với thiên phạt, đều phải cẩn thận một chút, thứ này còn nghịch thiên hơn cả tam đoạn kiếm, có lẽ oanh một cái sẽ không chết được, thế nhưng oanh thêm mấy lần thì không biết được.
Phải biết ngay cả hai người Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên đều cảm thấy kinh ngạc, Huyền Nguyệt đại lục có quá nhiều đồ vật quỷ dị.
Hiện tại đã biết chính là Thần Kiếm, tam đoạn, biến thái nhất chính là thiên phạt, bổ ngươi cần giải thích.
Tuyệt Thiên muốn nhắc nhở tình huống này cho lão tôn thượng nghe, lão tôn thượng cần chú ý thiên phạt một chút, bất quá lấy tính tình của lão tôn thượng, đoán chừng sẽ cứng rắn với thiên phạt, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.
- Hơn một vạn người này từ đâu tới? Bọn họ là ai?
Diệp Ly nghi hoặc hỏi, vô duyên vô cớ xuất hiện một vạn người, đây cũng quá kì quái.
- Hơn một vạn người này, ta cùng Lưu Nhi đã từng gặp qua.
Diệp Lưu sửng sốt một chút, gặp qua?
Dạ Côn nhắc nhở nói ra:
- Còn nhớ lúc chúng ta đi Thánh Điện không? Gặp đám người kia, chúng ta còn ăn thịt Hổ Điêu của bọn họ.
Diệp Lưu lập tức thốt lên:
- Ta nhớ rồi... nguyên lai là bọn họ, chẳng lẽ lúc đó chúng ta chưa rời khỏi Thái Kinh?
- Có lẽ như vậy, hèn gì cảm giác khôi giáp của bọn họ khá kỳ quái.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, còn tưởng rằng đã rời khỏi Thái Kinh...
Nhan Mộ Nhi nghe xong cảm thấy không thích hợp:
- Từ lúc các người đi đến bây giờ đều đã một năm, chẳng lẽ bọn họ đi vòng quanh Thái Kinh một năm?
Tử Yên dịu dàng cười nói:
- Có lẽ bọn họ bị lạc đường cũng không chừng.
- Lạc đường...
Mọi người rất im lặng, người đã lớn như vậy, làm sao có thể bị lạc đường, bọn họ cũng không phải người ngu.
- Đúng rồi Côn Côn, cha con nói con trở về, liền vào hoàng cung, hình như gia gia có chuyện muốn nói với con.
Đông Môn Mộng đột nhiên nhớ tới phu quân trước khi đi dặn dò.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, mới vừa trở lại, chẳng lẽ gia gia lại muốn bàn giao sự tình cho mình làm?
Nhìn ánh mắt Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi một chút, mặc dù trước đó còn tức giận, thế nhưng hiện đang ánh mắt lại lộ ra niệm niệm không bỏ.
- Được.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, Thái Kinh là nhà mình, phải bảo vệ tốt mới được.
- Phu quân, về sớm một chút, Lưu Nhi đã nói mọi chuyện với chúng ta.
Diệp Ly đột nhiên hướng phía Dạ Côn hô.
Trong lòng Dạ Côn có điểm nghi hoặc, đây là ý gì, cái gì gọi là đã nói hết với các ngươi, Diệp Lưu nói cái gì?
Mang theo lo nghĩ, Dạ Côn rời khỏi phủ đệ.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đương nhiên biết Côn ca khi dễ Diệp Lưu như thế nào, biểu thị mời ngươi dùng sức lực khi dễ Diệp Lưu, tới khi dễ chúng ta một thoáng.
Nhưng mà Côn ca còn không hiểu ý của thê tử, ài...
Dạ Côn rất nhanh đã tới cửa hoàng cung.
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, tướng sĩ thủ hộ trước cửa hoàng cung đột nhiên đứng thẳng người.
Dạ Côn nhìn tướng sĩ xung quanh một chút, hình như cũng không quen.
Mặc dù Dạ Côn không biết bọn họ, thế nhưng các tướng sĩ đều nhận ra Côn ca, hoàng thất có một tồn tại đặc thù, đó chính là một tên đầu trọc...
Chỉ cần trông thấy đầu trọc hiền lành, liền biết hắn là Dạ Côn.
Cho nên Dạ Côn một đường đi vào trong hoàng cung, tướng sĩ đều đứng thẳng người, mang theo kính ý.
- Tiểu Vương Gia, ngài rốt cuộc đã đến.
Chỉ thấy Tào công công đã lâu không gặp cúi người đi tới, trên mặt mang theo nụ cười trước kia.
Tào công công vẫn là Tào công công, tuy trước kia phục thị Trưởng Tôn Ngự, thế nhưng Dạ Tư Không cũng không có đổi Tào công công, vẫn để Tào công công tiếp tục phục thị.
Dù sao năng lực làm việc của Tào công công rất tốt.
Dạ Côn chắp tay cười nói:
- Tào công công, đã lâu không gặp.
Thấy Dạ Côn thế mà chắp tay, Tào công công vội vàng nói:
- Tiểu Vương Gia hù dọa lão nô, lão nô không dám nhận.
- Tào công công, ngươi vẫn là khiêm nhường như vậy.
- Đâu có đâu có, Tiểu Vương Gia theo lão nô đi, Thánh Nhân cùng hai vị Vương Gia đang đợi.
- Được, Tào công công dẫn đường.
- Mời.
Theo Tào công công, Dạ Côn đi tới tẩm cung của gia gia, bất quá Dạ Côn phát hiện, tẩm cung có biến hóa, hẳn là mới dựng lên, dù sao trước đó Trưởng Tôn Ngự ở, khẳng định không thể tiếp tục ở được.
- Thánh Thượng, Dạ Tiểu Vương Gia tới.
Tào công công đứng tại cửa ra vào hô.
Chỉ nghe bên trong truyền tới tiếng bước chân, Dạ Tư Không tự mình mở cửa ra, thấy Dạ Côn ở trước mắt, liền lộ ra nụ cười từ ái:
- Cuối cùng cũng trở về, đoạn đường này khổ cực.
- Thánh Nhân.
Dạ Côn cười cười, chắp tay hô.
- Gọi gia gia là được rồi, vào đi.
Dạ Tư Không cũng không để ý, thế nhưng Dạ Côn cảm thấy, có người ngoài vẫn nên gọi là Thánh Nhân thì tốt hơn, bằng không người ta nghe thấy được, sẽ nói mình không có gia giáo đây.
Đi vào trong tẩm cung, Dạ Côn đã nhìn thấy Dạ Dương đã lâu không gặp, Dạ Dương nhìn Dạ Côn một chút, cũng không có hành động dư thừa gì.
- Côn Côn tới, tới ngồi.
Dạ Minh cười nói.
Dạ Minh cùng Dạ Dương ngồi ở một bên, ở trên bàn bày biện đồ uống trà, mùi thơm thoải mái kia, hẳn là Ngưng Thần trà.
Đây chính là cống phẩm cho Thánh Nhân, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, có thể uống loại trà này, cũng chỉ có Thánh Nhân.
- Côn Côn, ngồi đi.
Dạ Tư Không một thân hoàng bào, trải qua một năm hun đúc, hiện tại giơ tay nhấc chân đều có thể tản mát ra một cỗ Thánh Nhân uy, điểm này đã không sai biệt với Trưởng Tôn Ngự.
- Được rồi gia gia.
Dạ Côn nhẹ nói ra, lập tức ngồi xuống.
Các nam nhân Dạ gia ngồi ở bốn góc bàn, yên lặng nhấp Ngưng Thần trà.
Đột nhiên, một đạo âm thanh dị dạng vang lên:
- Thánh Nhân, Ngưng Thần trà tuy tốt, nhưng đừng nên uống nhiều.
Chỉ thấy Thánh Hậu đột nhiên từ bên cạnh đi tới, nhẹ giọng nhắc nhở một thoáng.
Dạ Côn nhìn Thánh Hậu một chút, đây là lần thứ hai trông thấy, nữ nhân Tố gia này, đến cùng là vì sao?
- Thánh Hậu, bản hoàng biết.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra, mặc dù là vợ chồng, nhưng loại trao đổi này tựa hồ có chút khoảng cách.