TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 544: Dạ Gia Huynh Đệ Có Thể Chống Trời

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe thấy Dạ Côn muốn về huyện Thái Tây, tựa hồ có chút không nỡ bỏ.
Mới vừa trở lại, bọn họ còn định đi theo Côn ca lăn lộn đây.




Vì sao Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không đi theo Tần ca lăn lộn, có thể là cảm thấy Dạ Tần có chút... ngược lại nói không nên lời, một năm này cảm giác Dạ Tần biến hóa quá lớn, thậm chí có đôi khi đều không dám nói chuyện với Dạ Tần, Dạ Tần luôn xụ mặt, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia, cho người ta cảm giác uy hϊế͙p͙ rất mãnh liệt.


- Phu quân, vậy khi nào chúng ta đi?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi, tựa hồ muốn dẫn phu quân trở về cho mẫu thân nhìn một chút.
Tốt xấu gì mình cũng đã thành hôn sinh con, mẫu thân còn chưa gặp qua phu quân đây.
- Nghỉ ngơi mấy ngày chúng ta liền đi.


Dạ Côn khẽ cười nói, mặc dù cũng muốn lưu lại Thái Kinh cùng mọi người, nhưng có một số việc quả thật trọng yếu, nếu như đại quân thi nhân ra tới, như vậy huyện Thái Tây sẽ là địa phương thứ nhất gặp nạn.
Liệt Cốt thở dài một tiếng:


- Huyện Thái Tây, vừa nghe liền biết nơi đó không có hoa lâu.
- Hay là ngươi muốn lưu lại, bồi tiếp Minh ca đi hoa lâu chơi?
Diệp Tử Tử trêu chọc.
Dạ Minh bên cạnh đang yên lặng ăn cơm, nghe xong khóe miệng giật một cái, Diệp Tử Tử này, mau đi nhanh đi, thật đúng là hết chuyện để nói.


Thậm chí đều cảm giác được thê tử tỏa ra "sát khí" băng lãnh.
Đúng lúc này, Dạ Tần rốt cục chạy về:
- Ngại quá, quân doanh có quá nhiều chuyện phải giải quyết.
Dù sao cũng là đại ca cùng mẫu thân trở về, bữa cơm này Dạ Tần vẫn muốn nhín chút thời gian trở về bồi.


Đông Môn Mộng nhìn con của mình, trong lòng cũng vui mừng, Tần Tần của chúng ta hiện tại đã là người bận rộn, một năm không gặp, cảm giác đã lớn lên.
- Nhanh ngồi đi, mẫu thân xới cơm cho.
- Cảm ơn mẫu thân.


Dạ Tần khẽ cười nói, cũng chỉ có khi tất cả mọi người tại, trong lòng mới có thể thoải mái.
Dạ Côn cười nói:
- Đệ đệ, đều giải quyết xong rồi sao?
- Không có, chờ ăn cơm xon còn phải đi một chuyến, gia gia nói muốn phái binh tới Ngũ Nhạc, để cho ta quyết định.


Dạ Tần dĩ nhiên cũng thu được tin tức Dạ Tư Không truyền tới, bất quá Dạ Tư Không cũng không có trực tiếp yêu cầu, mà là để Dạ Tần nhìn xử lý, hiện tại có thể phái binh tới Ngũ Nhạc hay không.
Dù sao đây chỉ là tân binh nhập ngũ không đến một năm.
Dạ Minh nghiêm túc hỏi:


- Con nghĩ như thế nào?
Dạ Tần nhíu mày nói ra:
- Cha, gia gia nói Cổ U có động tác như vậy, sợ Cổ U xâm phạm, hơn nữa ở Ngũ Nhạc, Dạ gia quân...
- Tần Tần, có ý nghĩ gì cứ nói ra đi, chúng ta cũng có thể cho con một chút kiến nghị.


Đông Môn Mộng tới đặt cơm ở trước mặt nhi tử, Dạ Tần nhìn xem mẫu thân cười cười.
- Kỳ thật con nghĩ như vậy, tân quân không thành vấn đề, hiện tại nhân số chừng 400 vạn...


- Trước đó Dạ gia quân đã đóng tại Hạ Đô một thời gian, hiện tại lại trực tiếp đóng giữ biên cảnh Ngũ Nhạc, khoảng cách rất xa xôi, con nghĩ nên thay phiên đóng giữ, nếu để Dạ gia quân một mực đóng giữ, bọn họ sẽ rất khó gặp lại người nhà.


Đối với Dạ gia quân, trong lòng Dạ Tần có... có thể là bởi vì lần mai phục kia đi.
Nhìn Dạ gia quân từng người từng người ngã xuống, Dạ Tần không đành lòng.


Dạ Minh hiểu ý nhi tử, là muốn để Dạ gia quân hồi trở lại Thái Kinh đóng giữ, như thế sẽ có thể đoàn tụ với gia đình, sau đó thay phiên.
Thế nhưng chuyện này lại có một vấn đề.
Dạ Trùng là chủ soái, nếu như Dạ gia quân trở lại, chủ soái cũng phải theo trở về.


Hiện tại Dạ Trùng không chỉ là chủ soái, mà còn là châu trưởng Ngũ Nhạc.
Như thế sẽ khiến người khác nghĩ rằng Dạ Tần khẩu vị quá lớn, mang theo 400 vạn tân quân đi Ngũ Nhạc, còn muốn vị trí châu trưởng Ngũ Nhạc.


Đám quan viên nhất định sẽ nghĩ như vậy, đều là lão hồ ly, hiện tại ở trong Dạ gia, mỗi một hành động đều có thể khiến có bọn họ phỏng đoán vu vơ.
Đông Môn Mộng rất ủng hộ con của mình:


- Tần Tần, mẫu thân cảm thấy biện pháp này được đấy, con hãy thương nghị với gia gia một chút thử xem.
Có mẫu thân ủng hộ, Dạ Tần cũng lộ ra nụ cười ấm áp.
Dạ Côn cũng nhẹ gật đầu, chắp tay cười nói:
- Đệ đệ, đại ca thật bội phục ngươi.


- Đại ca, ngươi bảo đảm an nguy Thái Kinh, bên ngoài Thái Kinh cứ giao cho ta là được.
Dạ Tần đã nhận được tin tức, biết đại ca sắp về huyện Thái Tây.
- Đã biết rồi?
Dạ Tần nhẹ gật đầu:


- Đại ca, vạn sự đều phải chú ý an toàn, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm ẩn ẩn hiện hiện, con mèo yêu chúng ta gặp khi còn bé gặp rất cổ quái, nói không chừng vẫn đang chờ đại ca trở về báo thù.


Dạ Côn cười cười, đúng vậy... con mèo yêu Mộ Nhi này vì báo thù, đều không tiếc gả cho mình, thậm chí còn sinh con cho mình, loại báo thù này, có bao nhiêu đến bấy nhiêu đi.
Nhan Mộ Nhi nghe xong cũng rất phiền muộn, mình mơ mơ hồ hồ liền thành như vậy.


Rõ ràng là muốn chỉnh phu quân, thế nhưng còn chưa chỉnh được đã sinh con cho hắn rồi.
- Đệ đệ, ngươi yên tâm đi, Thái Kinh không cần ngươi quan tâm, đại ca giúp ngươi bảo vệ tốt.


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhìn hai đứa con trai, đột nhiên cảm giác mình đã có thể nghỉ ngơi, hiện tại bọn nhỏ đã lớn rồi, có thể chống đỡ vùng trời Thái Kinh.
- Đợi chút nữa ta sẽ đi nhờ người, mấy ngày nay ở nhà bồi đại ca.
- Được.


Dạ Côn không có cự tuyệt, ai biết lần này sẽ mất bao lâu, nếu như phương án của đệ đệ được gia gia đồng ý, như vậy đệ đệ sẽ đi Ngũ Nhạc, số lần gặp mặt sẽ càng ít.
Trò chuyện nghiêm túc xong, mọi người lại bắt đầu trêu đùa lẫn nhau.


Ngay cả Tuyệt Thiên cũng đã có chút thích ứng hoàn cảnh bây giờ, tựa hồ về tới thời điểm năm đó cùng lão tôn thượng...


Một nhóm tám người ăn ở cùng một chỗ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn giết ai thì giết, những tháng ngày đó... sau đó lại nhìn mọi người một chút, ánh mắt Tuyệt Thiên tựa hồ có chút khác biệt.


Hình như y đã hiểu vì sao hai vị tiểu tôn thượng lại lựa chọn Dạ Côn, mặc dù Dạ Côn không có tóc, thế nhưng có năng lượng thiếu niên, bầu không khí trong nhà cũng rất tốt, hiện tại đệ đệ Dạ Tần cũng rất nỗ lực, tất cả mọi người đều đang cố gắng lấy, vì tương lai liều một phen.


Tựa như lão tôn thượng nói, không nỗ lực, muốn làm một đầu cá ướp muối cũng không có tư cách.
Sau khi ăn xong, Dạ Tần chuẩn bị vào hoàng cung, nói ý nghĩ của mình cho gia gia nghe.
Bất quá lúc Dạ Tần chuẩn bị đi, Dạ Côn lại lấy ra một cái bao nhỏ, bảo Dạ Tần mang cho gia gia.


Dạ Tần nghi hoặc, hỏi đây là cái gì.
Dạ Côn cười thần bí, gia gia biết là cái gì.
Dạ Tần vào cung đương nhiên thông suốt, đây chính là Thái Kinh thống soái.
- Tần Tần tới rồi à, trong lòng hẳn có ý nghĩ gì đi.


Dạ Tư Không cũng không có nghỉ ngơi, ngồi ở trong ngự hoa viên trầm tư, có lẽ biết buổi tối hôm nay Dạ Tần sẽ tới.
Dạ Tần chính là như vậy, ngươi chỉ cần cho y quyết định, y liền có thể nghĩ ra được, sau đó hung hăng tìm tới.


Đối với hai huynh đệ Dạ Côn cùng Dạ Tần, hiện tại Dạ Tư Không cũng rất trọng dụng, hai huynh đệ bọn họ là thật tâm suy nghĩ cho Thái Kinh, chứ không phải vì hoàng vị.


Đọc truyện chữ Full