Giống như Dạ Tư Niên, một lòng nghe theo mẫu thân của y, không sớm thì muộn cũng sẽ bị mẫu thân y hại chết...
- Gia gia, con quả thật có suy nghĩ cá nhân, muốn trưng cầu ý kiến của ngài một chút.
Dạ Tần chắp tay nói ra.
- Ngồi đi.
- Vâng.
Người trong nhà liền không có nhiều lễ tiết rườm rà như vậy, đây cũng là Dạ Tư Không quy định, không muốn để cho Dạ gia dính phải khí tức hoàng gia, như thế sẽ rất lạ lẫm.
Dạ Tần nói ý nghĩ của mình cho Dạ Tư Không nghe, Dạ Tư Không nghe xong nhíu lông mày thật chặt.
- Tần Tần, ý nghĩ này của con quả thật rất tốt, Dạ gia quân vì Dạ gia hiệu lực nhiều năm như vậy, trở về Thái Kinh đoàn tụ với gia đình là chuyện đương nhiên.
- Gia gia đồng ý?
- Thế nhưng Tần Tần, con có nghĩ tới người khác sẽ nghĩ như thế nào hay không?
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Gia gia, nếu như để suy nghĩ của người người khác bó tay bó chân, sao có thể thành đại sự!
- Tốt! Hiện tại gia gia càng ngày càng tán thưởng con, ở điểm này, con hiếu thắng hơn đại ca con.
Dạ Tư Không đánh giá rất đúng trọng tâm, Dạ Tần làm việc tuyệt đối sẽ không bó tay bó chân, mà Dạ Côn làm việc lại có chút cố kỵ, tính cách hai huynh đệ cũng dần dần hiện ra rõ ràng.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Con cần học tập đại ca nhiều hơn.
- Không, hãy cứ là chình mình, con là Dạ Tần, không phải Dạ Côn thứ hai.
Dạ Tư Không cẩn thận dạy bảo, tựa như năm đó giáo dục bốn đứa bé, để bọn họ làm hcinh mình.
Sau đó bốn đứa con trai quả thật làm chính mình, cuối cùng quản đều không quản được.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.
- Tần Tần, chuyện điều động đại quân này nói thì dễ, nhưng làm lại rất khó.
- Gia gia, con đã nghĩ kỹ, trao đổi từng nhóm, như thế có thể bảo đảm an toàn.
Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng, lập tức cười nói:
- Có Tần Tần tại, gia gia cũng không cần nghĩ nhiều.
- Thay phiên lấy mấy năm làm chuẩn?
- Năm năm.
- Năm năm.
Dạ Tư Không lẩm bẩm một tiếng.
- Tần Tần, chuyện này gia gia chuẩn, cụ thể điều động như thế nào, con xem mà xử lý đi, gia gia tin tưởng con.
- Vâng, gia gia.
Dạ Tư Không đột nhiên cười nói:
- Tần Tần, mặc dù bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới gia đình, bằng không Tử Yên cùng Nhị Nhị sẽ đến tìm gia gia mất.
- Gia gia, con biết rồi.
- Ừm, trở về sum vầy với đại ca con đi, hiện tại thời gian hai huynh đệ các con ở cùng nhau đã càng ngày càng ít.
- Đúng vậy, gia gia, con đi trước.
Dạ Tần đứng dậy chắp tay.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
Mà Dạ Tần chưa đi được mấy bước, đột nhiên nhớ đến đại ca bảo mình chuyển một cái túi nhỏ cho gia gia:
- Gia gia, đây là đại ca bảo con chuyển cho ngài, nói là ngài sẽ hiểu.
Mặt già của Dạ Tư Không co rút lại, cố ra vẻ trấn định:
- Để trên bàn đi, đứa nhỏ Dạ Côn này thật là phí tâm.
- Gia gia, đây là cái gì? Dược sao?
- Ừm.
- Gia gia phải bảo trọng thân thể mới được.
- Ngươi cũng vậy, hiện tại trẻ tuổi, không nên thức đêm, bằng không thì sẽ giống như gia gia, già rồi bệnh tật liền kéo tới.
- Vâng.
Nhìn Dạ Tần rời đi, Dạ Tư Không nhìn túi nhỏ trên bàn một chút, khẽ thở dài.
Mà Dạ Tần quay người rời đi, khóe miệng mang theo độ cong quỷ dị.
Chuẩn bị một năm!
Cuối cùng đã có thể đi Ngũ Nhạc...
Mà ở Dạ gia, hôm nay Diệp Lưu mang ba đứa hài tử nghỉ ngơi, cũng không có đi quấy rối.
Bởi vì buổi tối hôm nay...
Côn ca có việc làm.
Được rồi, kỳ thật trong lòng Côn ca có một chút tiểu tâm tư, tiểu tiểu tâm tư này chính là? 乛? 乛?
Thoải mái a.
Sáng sớm ngày thứ hai, một sợi ôn hòa ánh nắng chiết xạ vào nhà, trên giường, Dạ Côn đang nằm ngáy o o, hai thê tử bên cạnh một mặt đỏ ửng, tựa hồ cuối cùng cũng đạt được thứ mình muốn, khóe miệng vô cùng thỏa mãn, xem ra Côn ca vẫn có chút thực lực.
Chăm sóc thê tử rất đầy đủ.
- Đại ca, rời giường chưa?
Trước cổng vang lên tiếng la của Dạ Tần.
Dạ Côn từ từ mở mắt, trong ánh mắt mang theo từng tia từng tia mỏi mệt, thỏa mãn thì thỏa mãn đấy, thế nhưng hông tê qua.
Nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo.
- Đệ đệ, rời giường sớm như vậy?
- Không còn sớm, đã sắp trưa rồi, mẫu thân bảo ta đến gọi đại ca và tẩu tẩu dậy ăn cơm.
- A, đã trưa rồi à?
Dạ Côn sững sờ, hai tiểu yêu tinh này.
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
- Tẩu tẩu?
- Không cần, hiện tại còn chưa dậy nổi đâu, chuyện này ta chắc chắn.
Dạ Tần cái gì cũng không nói, trực tiếp vươn ngón tay cái, vẫn là đại ca ngươi ngưu bức.
Cơm nước xong xuôi, nhìn ba tên tiểu gia hỏa đang ngủ say một chút, Dạ Côn liền cùng Dạ Tần ra ngoài đi dạo.
- Đi, đi tìm Hồn Thí Thiên.
Dạ Côn nhắc tới vị Kiếm Đế kia, không biết y có khỏe không.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, cũng lâu rồi không có gặp Hồn Thí Thiên, chủ yếu là quá bận rộn.
Đi tới căn tiểu viện năm đó, Dạ Côn đi lên trước gõ cửa một cái.
- Ai vậy?
Đây không phải âm thanh của Uyển Nhiên hay sao?
- Là ta.
- Ngươi là ai?
Dạ Côn:...
- "Dạ Côn."
Chỉ nghe bên trong truyền tới tiếng bước chân dồn dập:
- Nguyên lai là Côn ca, còn có Tần ca, mau vào.
Huynh đệ nhìn Uyển Nhiên, tựa hồ không khác với lúc trước là bao, vẫn thích cười như thế, bất quá Dạ Côn phát hiện, mặc dù cười... thế nhưng trong con ngươi lại che giấu một thứ gì đó.
Huynh đệ ngồi ở trên ghế đá.
- Hồn Thí Thiên đâu? Chưa có tan tầm trở về sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Uyển Nhiên nhẹ gật đầu thất lạc nói ra:
- Mấy tháng gần đây phu quân bề bộn nhiều việc, một tháng chỉ trở lại ba bốn lần, hỏi y đang làm gì, y cũng không nói cho ta nghe.
- Gần đây Thiên La Viện bề bộn rất nhiều việc sao?
Dạ Côn hướng phía Dạ Tần tò mò hỏi.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Theo ta được biết, hiện tại Thiên La Viện đang nghỉ ngơi, hẳn không bận rộn như vậy.
- Thế ư? Sao Hồn Thí Thiên lại nói gần đây bề bộn rất nhiều chuyện?
Uyển Nhiên rất là nghi hoặc, chẳng lẽ Hồn Thí Thiên lừa gạt mình, kỳ thật căn bản không có bận.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Có lẽ bận chuyện khác đi, nếu Hồn Thí Thiên không có ở nhà, vậy chúng ta đi trước.
- Đi nhanh như vậy sao?
Uyển Nhiên vừa mới chuẩn bị trà xong.
Dạ Côn đứng dậy cười nói:
- Ừm, chúng ta còn có chút việc phải làm.
- Vậy được rồi, hôm nào tới chơi, đã lâu rồi không thấy các ngươi.
Uyển Nhiên thấp giọng nói ra, một người rất cô đơn, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Hai huynh đệ nhẹ gật đầu, sau đó đi ra viện nhỏ.
- Đệ đệ, gia gia chuẩn bị đối phó Thiên La Viện như thế nào?
- Không biết.
- Tên Thương Minh kia đâu?
- Căn bản không thấy bóng người.
- Như thế à, phải chú ý đến Thương Minh một chút.
Dạ Côn căn dặn nói ra.
Dạ Tần rất tán đồng.
Sau đó, hai huynh đệ cũng không nói vấn đề nghiêm túc, tâm sự tương lai các loại...
Nguyên bản ngày thứ hai hẹn đi ra ngoài một chút, thế nhưng Dạ Tần cần giải quyết chuyện trong quân, chỉ có thể về quân doanh làm việc.