Dạ Côn cảm thấy hiện tại đệ đệ rất bận rộn, khác với trước kia nhàn nhức cả trứng.
Trong mấy ngày kế tiếp, Dạ Côn cũng không có ra khỏi nhà, không có việc gì liền tâm sự với mẫu thân, ban đêm trao đổi tâm đắc với thê tử, tháng ngày trôi qua hết sức dễ chịu.
Nếu có thể như thế mãi, Côn ca nguyện ý sống cả đời thế này.
Đến ngày thứ tám, Dạ Côn cuối cùng quyết định về huyện Thái Tây.
Hôm nay cả nhà đều có mặt đủ, Dạ Tần cũng nhín chút thời gian trở về đưa tiễn đại ca.
Lần này người trở lại huyện Thái Tây vẫn tương đối nhiều đây, cảm giác Dạ gia thoáng cái đi hơn phân nửa.
Dạ Côn cùng thê tử, Diệp Tử Tử, Liệt Cốt, Đông Tứ cùng Đát Từ, ngay cả Phi Tuyết cũng nói, tòa nhà bên kia cần phải quét dọn.
Dạ Côn nghe xong không biết nói gì, xem ra Phi Tuyết đã thích chuyện này.
Ngay cả Phệ Nguyên Thú cũng muốn đi theo.
Thế nhưng thảm bay chỉ lớn như thế, ngồi khá là chật.
Thế nhưng ngồi phi thuyền quá chậm, bay bảy tám ngày mới đến huyện Thái Tây, thảm bay nhanh hơn rất nhiều, không đến nửa ngày là đến nơi.
Kỳ thật vừa đi vừa về cũng chỉ mất gần một ngày, nhớ mẫu thân, liền có thể mang theo thê tử hài tử trở lại thăm một chút.
- Côn Côn, hay là mẫu thân cùng con trở về huyện Thái Tây đi, hài tử cũng cần người chăm sóc mà.
Đột nhiên Đông Môn Mộng lên tiếng nói ra.
Dạ Minh nghe xong liền sững sờ, ánh mắt lập tức lấp lánh vui sướng, tốt...
- Minh ca cười trộm.
Diệp Tử Tử nhịn không được nói ra.
Dạ Minh đột nhiên phát hiện, Diệp Tử Tử này vì sao luôn nhằm vào mình vậy.
Đông Môn Mộng nghiêng con ngươi nhìn về phía Dạ Minh, Dạ Minh tranh thủ thời gian lắc đầu.
- Mẫu thân, cha còn cần người bồi mà, nếu nhàm chán thì đến thăm con một chút là được.
Dạ Côn cười nói, nhìn vậy thôi chứ cha rất nhớ mẫu thân đấy.
Dạ Minh biểu thị, hiện tại mẫu thân ngươi không sao, không có gì đáng lo lắng, đột nhiên cảm giác một năm trước thật là rất thư thái.
- Vậy được rồi, qua một khoảng thời gian nữa mẫu thân sẽ đến thăm các con.
Nghe thấy thê tử không đi, trong lòng Dạ Minh có chút thất lạc, bất quá như thế cũng tốt, Liệt Cốt đi rồi, cũng không có ai bồi mình đi hoa lâu, một người đi hoa lâu uống rượu, bầu không khí rất buồn chán.
Lúc này Liệt Cốt đột nhiên nói ra:
- Xem biểu lộ của Minh ca, nhất định là đang nghĩ, ta đi rồi, sẽ không có ai cùng đi hoa lâu nữa.
Minh ca thật là khó, sao trong đầu ta nghĩ gì các ngươi đều biết hết vậy, rõ ràng như vậy sao?
Đông Môn Mộng nhìn ba đứa tôn nữ ngủ say, từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn luôn ngủ say, chuyện này thật kỳ quái.
- Chúng ta đi đây, đệ đệ hãy chiếu cố tốt cha và mẫu thân.
Dạ Côn hướng phía Dạ Tần phất phất tay.
Dạ Tần gật đầu cười nói:
- Đại ca yên tâm.
- Nguyên Chẩn, Phong Điền, không quay về nhìn một chút sao?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lắc đầu, hiện tại còn chưa làm ra một phen sự nghiệp, chờ có thành tựu lại trở về.
- Không được, Côn ca, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghiêm túc nói.
- Được rồi, cố gắng lên, chúng ta đi đây.
Dạ Côn phất phất tay, thảm bay lập tức tan biến ở trước mắt mọi người.
Đông Môn Mộng nhìn nhi tử rời đi, khẽ thở dài một tiếng, bỗng nhiên cảm giác trong nhà vắng lạnh hơn rất nhiều.
Loại cảm giác này thật đáng kinh ngạc.
- Ài, Côn Côn đi, Tần Tần không lâu sau cũng phải đi Ngũ Nhạc.
Đông Môn Mộng phiền muộn nói ra.
- Vâng, tháng này phải bàn giao hết sự vụ, đến lúc đó con sẽ đổi chỗ với đại bá.
Dạ Tần đã quyết định tốt, đến lúc đó mang theo thê tử cùng đi.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đột nhiên nói ra:
- Tần ca, chúng ta muốn đi cùng ngươi.
- Xác định sao?
Kỳ thật trong lòng Dạ Tần không muốn để cho Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đi cùng.
Bởi vì lần này đi Ngũ Nhạc, trong lòng Dạ Tần không chỉ muốn tọa trấn, mà Dạ Tần còn muốn tiếp tục khuếch trương...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhẹ gật đầu, hai người mình đi theo Liệt Cốt thúc tu luyện lâu như vậy, hiện tại là thời điểm xuất đạo.
- Được, hôm nay hai người các ngươi đến quân doanh đưa tin đi, bắt đầu từ tiểu đội trưởng.
Dạ Tần ở trong quân doanh chính là chí công vô tư, bất quá đối với Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, đi vào liền trực tiếp thăng một cấp, đây đã là cực hạn.
Thế nhưng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nói ra:
- Tần ca, chúng ta bắt đầu từ binh sĩ đi, dựa vào năng lực của mình ngồi lên chức tiểu đội trưởng.
Dạ Tần lộ ra nụ cười tuệ tâm, vỗ vỗ bả vai Nguyên Chẩn cùng Phong Điền:
- Được.
Nhưng mà không ai biết được, Dạ Tần một mực đang tìm cơ hội, mang theo tân quân tiến vào Ngũ Nhạc.
Trước đó gia gia nói, để Dạ gia quân trở về, mình lên thay thế.
Dạ gia quân vừa có thể tu chỉnh, mình vừa có thể đạt được mục đích, vẹn cả đôi bên.
Vừa mới qua buổi trưa, đoàn người Dạ Côn đã tiến vào trong huyện Thái Tây.
Đứng ở bên ngoài tường thành huyện Thái Tây, mọi thứ đều quen thuộc như vậy, nơi này chính là trí nhớ khi còn bé.
Nhìn bãi cỏ xa xa, khi đó mình một tiễn bắn thủng hầu nông người khác, thật không phải cố ý.
- Nơi này có vấn đề.
Diệp Tử Tử nhẹ nói ra.
Dạ Côn sững sờ:
- Vấn đề gì?
Ở trong mắt Diệp Tử Tử, lúc này vùng trời huyện Thái Tây ngưng tụ ra một cỗ lưu vân màu đen kinh khủng, mang theo khí tức tà ác, lộ ra tử vong cùng oán hận.
Ngay cả Phệ Nguyên Thú cũng chăm chú nhìn huyện Thái Tây, cảm giác bên trong tràn ngập một cỗ khí tức không tầm thường.
Nhan Mộ Nhi cũng cảm thấy, nhưng lại không thể nhìn thấy giống như Diệp Tử Tử.
Con mắt của Diệp Tử Tử, không phải hạng thường.
Nhưng thân là mèo, có thể ngửi được những thứ mà người bình thường không ngửi được.
Ba đứa nhỏ nằm ở trong ngực mẫu thân nguyên bản đều đang say ngủ, bất quá lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn về phía huyện Thái Tây.
Sau đó...
Oa một tiếng.
Ba đứa cùng một chỗ khóc lớn lên.
Diệp Tử Tử biết vì sao hài tử khóc lên, bởi vì lưu vân màu đen tràn ngập trên vùng trời huyện Thái Tây biến thành một cái đầu lâu màu đen kinh khủng, chậm rãi tung bay qua, tựa hồ đang chăm chú nhìn đoàn người.
Con ngươi Diệp Tử Tử dần dần trở nên đỏ tươi, một cỗ khí tức màu đỏ tươi từ trong thân thể Diệp Tử Tử toát ra, tiếng quỷ khóc sói tru phun trào.
Hai cỗ khí tức không tên đối mặt lẫn nhau.
Diệp Tử Tử hừ lạnh một tiếng.
Rống!!!
Khí tức màu đỏ tươi biến thành một cái miệng lớn, một ngụm nuốt đầu lâu màu đen vào.
Dạ Côn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng Diệp Tử Tử tán phát khí tức hắn vẫn nhận ra.
Chẳng lẽ huyện Thái Tây xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Liệt Cốt hơi nhíu lông mày, khí tức đối phương tựa hồ cũng không có tan biến.
Nguyên bản khô lâu màu đen bị thôn phệ dần dần thẩm thấu ra, lần nữa tạo thành hắc vân, xuyên qua vùng trời huyện Thái Tây.
Loại tình huống này, ngay cả Diệp Tử Tử cũng sững sờ...
Đây là thứ gì?
- Chúng ta vào xem thử một chút đi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Diệp Ly bảo vệ hài tử cẩn thận, xem ra hiện tại huyện Thái Tây cũng không an toàn, vì sao lại không có một chút tin tức nào.
- Đối phương là ai?
Liệt Cốt hướng phía Diệp Tử Tử tò mò hỏi.
Tựa hồ Diệp Tử Tử cảm thấy rất mất mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.
Liệt Cốt nhẫn nhịn nghẹn, chết cũng sĩ diện.
Đông Tứ cùng Đát Từ cảnh giác bảo vệ ở bên cạnh, vẻ mặt của Phi Tuyết cũng có chút ngưng trọng.