Trong lòng ông chủ rất là thấp thỏm, kẻ trước mặt thoạt nhìn không giống người, lỗ tai cùng mũi lớn như vậy.
- Biết chúng ta là ai không?
Trư Can Liệp nhàn nhạt hỏi.
- Các vị khách quan, ta chỉ là một ông chủ tửu quán mà thôi, bữa cơm này ta mời.
Ông chủ cũng là người thông minh, chuyện như vậy không phải chưa từng gặp.
Bố Lai Đặc từ tốn nói:
- Trư Can Liệp, ngươi đừng dọa ông chủ.
Trư Can Liệp không để ý đến, từ tốn nói:
- Chúng ta là Thiên Phạt!
Ông chủ nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Trên mặt các vị khách quan có thiện ý, làm sao có thể là loại người ti tiện như Thiên Phạt được.
- Ngươi không tin?
Trư Can Liệp nhìn về phía ông chủ, lạnh giọng hỏi.
- Khách quan, ngài cũng đừng đùa tiểu nhân nữa.
Trong lòng ông chủ cũng gấp rút không thôi, chẳng lẽ những người này thật chính là Thiên Phạt?
Thoạt nhìn cũng không giống a.
Trong lúc ông chủ đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác dưới bụng đau xót.
Chậm rãi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên bụng của mình mặt cắm một cái tay.
Rất nhanh, loại cảm giác đau đớn kia liền cuốn tới, ông chủ mang theo ánh mắt không thể tin nhìn Trư Can Liệp.
- Hiện tại tin rồi chứ!
Trư Can Liệp hơi vung tay, ông chủ bay vào trong quầy, nện nứt vò rượu ở phía sau.
Bố Lai Đặc nhìn bàn tay đầy máu kia, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ngụy Thường từ tốn nói:
- Trư Can Liệp, ở trước mặt lão tôn thượng, ngươi lại tùy tiện như thế?!
Trư Can Liệp chắp tay nói ra:
- Tên chủ quán này căn bản không có để chúng ta vào mắt, nhìn người khác một chút, đều trốn vào trong phòng không dám đi ra, tên chủ quán này lại dám ra nói chuyện với chúng ta.
Khóe miệng Khai Vân giật một cái:
- Logic này của ngươi quá mạnh.
- Xong, ăn no rồi, đã đến lúc tới bái phỏng Tố gia.
Diệp Hoa cũng không có xoắn xuýt chuyện Trư Can Liệp giết người, loại chuyện này trước kia đã làm không ít, để tiền lại, mọi người cùng rời khỏi quán rượu nhỏ.
Nhưng mà tiền cơm này thật không dễ cầm.
Đi ở trên đường phố, cảm nhận được cỗ không khí trống trải kia.
- Lão tôn thượng, kỳ thật Huyền Nguyệt đại lục cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Khai Vân yên lặng nói ra, nhìn đám người này xem, một đường đi tới, thế mà không có đụng phải mai phục, các ngươi không thể nhìn thẳng vào chúng ta một chút được sao?
Làm chút bẫy rập mai phục gì đó nói phải, đều đã cho các ngươi ba ngày chuẩn bị, nhưng các ngươi lại chẳng làm gì cả.
Thật đúng là quá ngay thẳng.
Diệp Hoa mang theo đám thuộc hạ yên lặng đi, sắc trời cũng dần dần mờ đi, đêm xuống.
Lúc này Diệp Hoa rốt cục nhịn không được hỏi:
- Tố gia đến cùng ở nơi nào?!
- Lão tôn thượng, đi nhầm.
Ngụy Thường thấp giọng nói ra.
- Vậy sao ngươi không nói bản tôn đi nhầm?!
Diệp Hoa hướng phía Ngụy Thường liền thóa mạ một chầu.
Ngụy Thường cũng có khổ khó nói, nếu lúc đó thuộc hạ nói đi nhầm, mặt mũi lão tôn thượng ngươi không còn, thế nhưng không nói, vẫn phải nghe chửi.
Cho nên Ngụy Thường mới lựa chọn bị mắng, dù sao cũng tốt hơn làm mất mặt lão tôn thượng.
Làm thuộc hạ của lão tôn thượng thật là khó.
Mà ở trong Tố gia.
Tất cả mọi người đều đợi một ngày này
Ai ngờ Thiên Phạt căn bản không có tới, cảm giác giống như mình bị đùa giỡn tình cảm, thậm chí cả ngày nay còn chưa ăn cơm.
Tất cả mọi người đều rất đói.
- Gia chủ, con thấy vẫn nên để nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi, Thiên Phạt sẽ không tới.
Tố Thái Hòa mặc áo giáp màu vàng kim thấp giọng nói ra.
Không chỉ Tố Thái Hòa mặc trang bị, trên cơ bản mỗi người đều mặc, kết quả không dùng, đồng loạt mắng chửi Thiên Phạt không đúng giờ.
Quan niệm thời gian như thế, quá không chuyên nghiệp.
Tố Đan Tâm cũng mặc áo giáp lúc còn trẻ, nhẹ nói ra:
- Đi đi, tất cả mọi người đều đã rất đói bụng.
- Có phải Thiên Phạt bị lạc đường ở trong Thiên Lý Thành rồi hay không?!
Tố Thái trêu chọc một tiếng.
Tố Vĩnh Thọ khẽ cười nói:
- Ta cảm thấy Thiên Phạt chỉ là loại người biết mạnh miệng mà thôi, thiệt thòi chúng ta còn đối đãi như thế.
Mọi người gượng cười liên tục, cẩn thận đối đãi như vậy, đó cũng là đặt Thiên Phạt trên một cái vị trí nguy hiểm.
Hướng Thành lắc đầu, Thiên Phạt thật quá khiến người thất vọng, chờ cả một ngày... một sợi lông đều không nhìn thấy, Thiên Phạt cũng chỉ đến thế.
Cảm giác Thiên Phạt sẽ không tới, mọi người ngồi ở trên ghế tán gẫu, mũ giáp đều đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.
Lúc này thức ăn thơm phức cũng tới.
Tố Đan Tâm đứng dậy cười nói:
- Thiên Phạt e ngại ta Tố gia không dám tới, đó cũng là chuyện bình thường, hôm nay mọi người tề tụ ở đây, vậy hãy cùng nhau ăn bữa cơm thật ngon.
- Thắng rồi... thắng rồi...
Tố Dung ở bên cạnh hưng phấn hét lớn, các đại nhân lộ ra nụ cười, Tố gia đối chiến Thiên Phạt đã thắng. Đối phương còn không có dũng khí vào cửa.
- Đều ngồi đi, ăn cơm... Điện Chủ, lần này cảm ơn ngươi.
Tố Đan Tâm cung kính nói ra.
- Gia chủ không cần khách khí, đều là người Thiên Khiếu, nên giúp đỡ nhau.
Mọi người nhẹ gật đầu, có lẽ chuyện này qua đi, quan hệ giữa Tố gia cùng Thánh Điện sẽ hòa hợp hơn một chút.
Cùng lúc, ở trước đại môn Tố gia.
Diệp Hoa mang theo đám thuộc hạ tới!
- Lão tôn thượng, Tố gia này thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cho!
Trong lòng La Hầu không vui, nhìn đại môn trước mặt một chút, thế mà không có bất kỳ ai, hoàn toàn không để Thiên Phạt vào mắt.
Những gia tộc trước đó, hoặc là bố trí mai phục trên đường, hoặc là toàn viên ở cửa ra vào tiếp đãi, nhìn lại Tố gia một chút...
Khai Vân cũng rất tức giận, cảm thấy bị Tố gia vũ nhục:
- Lão tôn thượng, hôm nay chúng ta nhất định phải thủ tiêu bọn chúng!
Bố Lai Đặc nhẹ gật đầu, đã rất lâu rồi không bị khinh thị như thế.
- CMN ta muốn hạ độc chết bọn chúng!
Thanh Hư hận không thể trực tiếp ném độc vào, độc sạch sành sanh cả nhà bọn họ.
Diệp Hoa yên lặng nhìn đại môn Tố gia, chậm rãi bước lên bậc thang, đám thuộc hạ theo sau lưng Diệp Hoa.
Lão tôn thượng đều không nói gì, mọi người cũng không dám nói nhiều.
Đứng tại cửa chính, Diệp Hoa vươn tay.
Đám thuộc hạ phảng phất nhìn thấy đại môn bị lão tôn thượng đánh bay, người bên trong một mặt kinh ngạc.
Phanh phanh phanh...
Nhưng lại không ngờ tới, lão tôn thượng thế mà rất lễ phép gõ cửa.
Lão tôn thượng à, tại sao ngươi lại trở nên thiện lương như vậy, người ta đều đã đánh mặt, ngươi thế mà còn lấy lễ tiếp đón.
Ai...
Lão tôn thượng vẫn quá nhân từ.
Không phải bị tên con rể kia lây nhiễm đấy chứ, đây cũng không phải chuyện tốt.
Một tên tôi tớ nghe có tiếng đập cửa, mang theo nụ cười ra mở cửa, dù sao Thiên Phạt sẽ không tới, không vui sao được.
Nhưng mà sau khi mở cửa, tôi tớ thấy Diệp Hoa. còn có một đám thuộc hạ sau lưng Diệp Hoa, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Các vị tìm ai?
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Thiên Phạt đến.
Miệng tôi tớ dần dần kéo ra, ánh mắt mang theo kinh hãi, sau đó cả người ngã về phía sau.
Ầm ầm vang.
Ngụy Thường đi xem thử, quay đầu nói ra:
- Lão tôn thượng, hù chết.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Hiện tại bản tôn còn có thể hù chết người, xem ra cũng có mấy phần tăng lên.