Ngụy Thường đứng ở phía sau tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Uy nghiêm của lão tôn thượng, phàm nhân sao có thể có thể ngăn cản.
- Ngụy Thường, công phu nịnh hót của ngươi cũng tiến triển không ít.
Diệp Hoa bước qua thi thể từ tốn nói.
- Thuộc hạ chỉ nói thật mà thôi.
Ngụy Thường chắp tay, cười rất khiêm tốn.
Nhưng mà người bên cạnh đều là như vậy -. -.
Ngụy Thường liền cho ra một cái thủ thế như thế (︶︿︶)=╭∩╮
Nói giống như các ngươi bình thường không vuốt mông ngựa vậy, thế mà còn cười ta.
Đi vào Tố gia, Diệp Hoa chắp tay đánh giá, nhẹ nói ra:
- Tố gia này cũng rất độc đáo.
Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve lá liễu bên cạnh một thoáng.
- Lão tôn thượng, nếu như thích, đến lúc đó chúng ta giết sạch, chiếm lấy nơi này.
Trư Can Liệp chắp tay nói ra, xem ra bên trong Thất Tông Tội, cũng không phải ai cũng có thể biến tốt, giống Trư Can Liệp, sát khí vẫn rất nặng, còn có Thanh Hư cũng giống như vậy, sinh mệnh trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới, chân chính đạt đến trình độ sâu kiến.
Diệp Hoa liếc mắt nhìn Trư Can Liệp, y liền tranh thủ thời gian cúi đầu.
- Bản tôn giống loại người đoạt người nhà người khác sao?
Diệp Hoa từ tốn nói, lập tức lại bổ sung một câu:
- Bản tôn sẽ chỉ đoạt tính mạng của bọn họ mà thôi.
Đám thuộc hạ yên lặng nhẹ gật đầu, lão tôn thượng vẫn như lúc đầu, chỉ thích lão tôn thượng như vậy.
- Lão tôn thượng, làm sao ta ngửi thấy mùi thơm.
Đấu Phù Thế hít hà, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Thương Không Hồng chắp tay nói ra:
- Nhất định là Tố gia biết không đánh lại lão tôn thượng, đã chuẩn bị kỹ đồ ăn khoản đãi lão tôn thượng.
Ngụy Thường nhìn mấy người, ánh mắt mang theo khinh bỉ sâu sắc, không phải không vuốt mông ngựa sao...
Nhìn đi, ngay cả Thương Không Hồng trung thực cũng bắt đầu nịnh hót.
- Tính Tố gia còn biết chuyện.
Bố Lai Đặc nhẹ nói ra.
Một đám người, cũng chỉ có Bố Lai Đặc là nữ, bất quá dùng nhan trị của Bố Lai Đặc, vẫn có thể chống lên một mảnh trời.
Ánh mắt Tuyệt Thiên thật không tệ.
Diệp Hoa cũng không lên tiếng, tự mình tiến lên phía trước, không bao lâu, Diệp Hoa chỉ nghe thấy tiếng cười cười nói nói.
Các vị thuộc hạ cũng nghe được, hơi sững sờ.
Vô Thượng Chí Tôn đến thăm, bọn họ còn phát ra cười như vậy.
Còn ra thể thống gì.
Lúc này một đám nữ bộc chậm rãi đi tới, lúc nhìn thấy đoàn người Diệp Hoa đều sửng sốt một chút.
Diệp Hoa học lễ tiết ủi ủi hỏi:
- Xin hỏi các vị cô nương, không biết trong hành lang đang làm gì? Vui vẻ như vậy?
Đám nữ bộc nhìn mặt Diệp Hoa, biểu tình kia, nước miếng đều sắp chảy ra, cho tới bây giờ chưa thấy qua người đẹp trai, có lễ tiết như thế.
- Công tử, gia chủ đang thiết yến ở trong đại sảnh.
Nữ bộc một mặt thẹn thùng, xấu hổ cúi đầu.
Diệp Hoa tò mò hỏi:
- Ồ? Chúc mừng chuyện gì?
- Nghe mọi người nói, Thiên Phạt sắp tới, thế nhưng chậm chạp không đến, sợ là e ngại Tố gia cho nên không dám tới.
Diệp Hoa nghe xong cười khẽ một tiếng, tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Nhưng mà Thanh Hư yên lặng liếc mắt nhìn này nữ bộc, ánh mắt nữ bộc tụ họp một chút, hai tay che hầu nông, dồn dập ngã xuống.
Đám người Diệp Hoa rất nhanh đã nhìn thấy đại sảnh.
Lúc này đại sảnh thật rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé vui mừng hớn hở, rất sung sướng, âm thanh đụng rượu cũng hào phóng không thôi.
- Bọn họ giống như đang ăn mừng đại nạn không chết?
Diệp Hoa nhìn đại sảnh từ tốn nói.
Khai Vân ngưng lông mày, lạnh giọng nói ra:
- Càng giống không biết trời cao đất rộng hơn!
- Thế mà tưởng rằng lão tôn thượng sẽ không tới, những người này thật quá dốt nát.
La Hầu âm u nói ra, quạt xếp trong tay đều thu vào, đây quả thực là trần trụi khiêu khích.
- Những gia tộc lúc trước, cho dù đến trễ thế nào đều thành thành thật thật cung hậu lấy, chỉ có Tố gia, thế mà nghĩ bản tôn sẽ không tới, nghĩ bản tôn sợ bọn họ, ha ha...
Khóe miệng Diệp Hoa lộ ra một tia đường cong, nhưng ánh mắt lại càng lạnh lẽo.
Các vị thuộc hạ nghe khẩu khí của lão tôn thượng liền biết, thái độ của những người này đã quyết định vận mệnh của bọn họ.
- Lão tôn thượng, hãy để thuộc hạ xử lý hết đám người này.
Trư Can Liệp một bên chắp tay nói ra.
- Tố gia có hơi khiến bản tôn thất vọng, còn không bằng những gia tộc tam lưu kia.
Diệp Hoa nhẹ nói ra.
Nhưng vào đúng lúc này, một cái hắc ảnh nho nhỏ đột nhiên đâm vào chân Diệp Hoa, ôi một tiếng té trên mặt đất.
- Đau quá...
Tố Dung bưng lấy cái mông khó chịu nói ra.
Lúc này lại có một bóng người nhỏ bé chạy tới, mang theo ý cười nói ra:
- Đệ, bảo ngươi đừng chạy loạn, ngươi cứ chạy loạn, hiện tại ngã rồi thấy không.
Tố Dương ngồi xổm người xuống kiểm tra một hồi, phát hiện không có việc gì liền an tâm.
Vào đêm, sắc trời đen kịt, hai huynh đệ tựa hồ cũng không nhìn thấy người bên cạnh.
Nhưng mà đứng ở trước mặt hai huynh đệ, đó là một đám người kinh khủng nhất, kinh khủng đến mức làm người giận sôi...
Tố Dung ngồi dưới đất tựa hồ nhìn về bóng người ở phía trước, ánh mắt lộ ra nghi hoặc:
- Ngươi là ai?
Theo ánh mắt của Tố Dung, Tố Dương cũng lập tức nhìn lại.
Diệp Hoa ngồi xổm người xuống, nhìn Tố Dung trước mắt, nhàn nhạt hỏi:
- Ngã không nhẹ đi.
- Không có việc gì, ta không sợ đau.
Tố Dung đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, Tố Dương bên cạnh cũng có hơi cảnh giác.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Vậy thì tốt, ta là tới tìm phụ thân các ngươi, không biết có thể dẫn đường một chút hay không, nhà các ngươi thật lớn.
- Nguyên lai là tới tìm ta cha à, được.
Tố Dung không biết gì vui vẻ cười nói, thậm chí còn lôi kéo bàn tay lớn của Diệp Hoa hía đi đến đại sảnh.
Thế nhưng Tố Dương lại không muốn, ở bên tai đệ đệ nói nhỏ:
- Những người này thoạt nhìn không giống người tốt.
- Không phải đâu, ta nhìn rất giống người tốt.
Tố Dung ngước nhìn Diệp Hoa bên cạnh cười nói.
Một đám thuộc hạ ở phía sau cảm thấy, có đôi khi ảo giác của nhân loại thật quá khủng bố.
Lão tôn thượng thế mà lần nữa biến thành người tốt.
Thế nhưng nói thật, lão tôn thượng không muốn làm người tốt, luôn nỗ lực làm người xấu, người tốt ở trong mắt lão tôn thượng, là có ý mắng chửi người.
Tố Dương nhìn đệ đệ nắm tay nam nhân này, muốn đi báo tin, nhưng là lại sợ đệ có gì bất trắc, hiện tại nên đi theo bên cạnh thì tốt hơn, nếu như dám tổn thương đệ đệ của mình, như vậy thì mình sẽ liều mạng với nam nhân này.
- Cha... cha... có bá bá đến tìm người...
Tố Dung buông lỏng bàn tay lớn của Diệp Hoa ra, chạy vào trong đại sảnh, lúc này Tố Dương cũng tranh thủ thời gian chạy vào, lúc nữa không thể để cho đệ đệ khinh suất.
Theo Tố Dung, tất cả mọi người đều nhìn lại, hơn mười người, cảm giác không phải người tốt lành gì.
Tố Bằng Đạt chính là phụ thân của Tố Dung, lúc này nhìn người bên ngoài, nhanh chóng bảo hộ nhi tử đang hưng phấn ở sau lưng.
Nguyên bản tràng diện náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người Tố gia đều nhìn về phía Diệp Hoa.
Hôm nay Tố Đan Tâm rất vui, cho nên uống mấy ly rượu nhỏ, trên mặt tràn đầy nếp gấp xuất hiện rặng mây đỏ, mơ mơ màng màng nhìn người ở ngoài đại sảnh.
- Các ngươi là ai?!
Tố Phi trầm giọng chất vấn.