Ngươi bảo một tên Độc Sư đơn đấu với ngươi, lại nói, cho dù đơn đấu ngươi cũng không thắng được, có lẽ chết còn không có dễ chịu bằng hiện tại.
Ba!
Theo tiếng búng tay vang dội, Hướng Thành lần nữa thổ huyết, mà lần này Thanh Hư không có ý định ngừng.
Hướng Thành giơ Thần Kiếm chỉ Diệp Hoa, nhưng căn bản không vung nổi Thần Kiếm trong tay.
Cầm lấy Thần Kiếm, Hướng Thành từng bước một đi tới chỗ Diệp Hoa, lưu lại một đường máu tươi, thậm chí cần nhờ Thần Kiếm duy trì mới bước đi được.
Diệp Hoa hơi hơi híp mắt nhìn Hướng Thành đi tới.
Bịch.
Hướng Thành ngã trên mặt đất, Thần Kiếm cũng lập tức rơi xuống mặt đất.
Mà Hướng Thành dựa vào lực lượng cuối cùng, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Diệp Hoa, giơ trong tay Thần Kiếm lên...
Tốn một điểm khí lực cuối cùng đụng vào giày Diệp Hoa một cái.
Hướng Thành phảng phất giống như hoàn thành đánh giết, lộ ra nụ cười thỏa mãn, triệt để ngã ở trước mặt Diệp Hoa, Thần Kiếm trong tay tản mát ra ánh sáng, lập tức hóa thành hạt tròn màu trắng, tan biến ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Này ở trên Huyền Nguyệt đại lục, Thần Kiếm lại mất đi một thanh.
Người Tố gia đều choáng váng!
Điện chủ!
Đây chính là Điện Chủ đó!
Đối phương căn bản không động, Điện Chủ thế mà liền chết! Thậm chí Thần Kiếm đều lấy ra, thế nhưng vẫn không dùng được!
Thậm chí chỉ là dùng Thần Kiếm đụng vào giày nam nhân kia.
Đám người này đến cùng là ai?
Điện chủ lại chết như vậy.
Thực lực Tố gia ba huynh đệ không khác Điện Chủ là bao, Điện Chủ đều bị miểu sát, chớ nói chi là ba người bọn họ.
Trọng điểm là... mấy người kia còn chưa động thủ, Điện Chủ liền xong đời, loại thực lực này quá quỷ dị.
Lại nói, trên đời có loại độc như thế sao?
Nói dừng là dừng... ngừng đều không dừng được...
Đây là tên của một loại độc ư? Có phải quá qua loa rồi hay không.
- Điện chủ cứ thế chết đi, ngược lại khiến bản tôn có hơi thất vọng, Thần Kiếm nằm ở trong tay người như thế đúng là bi ai.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Thần Kiếm quả thật có thể tổn thương đám người Diệp Hoa, thế nhưng giống như Diệp Hoa nói lúc trước, vậy phải xem là ai dùng.
Huống hồ Thanh Hư đã sớm chơi độc đến mức độ quỷ dị khó lường, thậm chí một cái ánh mắt cũng có thể làm cho ngươi trúng độc, hoàn toàn không biết chơi như thế nào...
Đây cũng là một loại khống độc thuật, trong không khí truyền bá đi, đạt đến hiệu quả ánh mắt đầu độc.
Thanh Hư là tồn tại tương đối ngoại lệ trong đoàn đội của Diệp Hoa, phải biết trước kia Liệt Cốt cũng bị Thanh Hư chỉnh, đối với một tên Kiếm Tôn trung phẩm, một cái ánh mắt là được.
Ánh mắt của Thanh Hư mới thật sự là tử vong ngưng thị.
- Thôi bỏ đi, đã nói dùng kiếm khiêu chiến.
Diệp Hoa nói nhỏ một tiếng, nhất thời đều quên mục đích.
Tố Đan Tâm nhìn Điện Chủ đã mất đi sinh mệnh, con mắt chăm chú nhíu lại, đám người này không phải chỉ có hư danh, mà thật có thực lực này.
Vì sao trước kia chưa chưa từng nghe nói qua? Rốt cuộc bọn họ từ đâu tới? Tại sao lại xuất hiện ở Thiên Khiếu?
Diệp Hoa hướng phía Tố gia nhàn nhạt hỏi:
- Chết một tên Điện Chủ, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa chúng ta, đã đến lúc quyết định.
Mấy người vừa mới kêu gào trong nháy mắt câm nín, người ta chỉ cần búng ngón tay, Điện Chủ liền bị chơi chết, lấy cái gì đấu với bọn họ...
Dùng loại thủ pháp giết người này, ai dám đấu.
Tố Đan Tâm cũng hiểu rõ đạo lý trong đó, thực lực đám người trước mắt không lường được.
Đây mới chỉ là một người trong đó, ở đây còn có hơn mười người.
Hơn nữa bọn họ chỉ là thuộc hạ, vậy thực lực lão đại mạnh đến cỡ nào?
Tố Đan Tâm không thể không cân nhắc, kiên trì bảo vệ tôn nghiêm Tố gia?
So với tôn nghiêm, sinh mệnh mới là vương đạo, không có sinh mệnh làm gì có tôn nghiêm?!
Lúc này tất cả mọi người Tố gia đều đang chờ Tố Đan Tâm lựa chọn, dù sao Tố gia vẫn là do Tố Đan Tâm nói tính, những người khác nói không tính.
Nhưng cũng sợ Tố Đan Tâm lựa chọn tử vong...
Hiện tại ngay cả Tố Phi kiêu ngạo nhất cũng không nói chuyện, một màn vừa rồi quá kinh hãi, đây còn là người sao?
- Các hạ, Tố gia chúng ta lựa chọn quy hàng.
Tố Đan Tâm ném quải trượng ở trong tay sang một bên, lập tức chậm rãi quỳ xuống.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngay cả Cổ tộc Tố gia cũng phải cúi đầu.
Thực lực đã bày ở trước mắt, một tên Thanh Hư đã có thể độc toàn bộ các ngươi lật trời.
Đừng nói những người khác.
Theo Tố Đan Tâm quỳ như thế, người bên cạnh đều sửng sốt một chút, hoặc nhiều hoặc ít còn vụng trộm thở dài một hơi, tôn nghiêm tuy quan trọng, thế nhưng không có tính mệnh, còn cần tôn nghiêm để làm gì?
Nhìn mẫu thân quỳ trên mặt đất, cho dù Tố Thái Hòa không cam lòng như thế nào đi nữa, lúc này cũng chậm rãi quỳ xuống.
Tố gia ba huynh đệ đều quỳ, những người khác càng không thể nói gì, đều dồn dập quỳ xuống.
Tố Dung không biết tại sao mọi người phải quỳ xuống, còn đang tò mò nhìn... theo phụ thân khẽ nói, Tố Dung cũng theo phụ thân quỳ xuống.
Diệp Hoa hít một hơi thật sâu, nhìn người Tố gia cứ như vậy quỳ xuống, đều bởi vì người Điện Chủ này chết...
Cuối cùng là ai sai?
Diệp Hoa quay đầu nhìn về phía Thanh Hư, Thanh Hư lập tức rụt rụt.
Nếu không phải Thanh Hư dùng chiêu này, có thể dọa bọn họ phát sợ à, một chút phản kháng cũng không có.
Ngụy Thường tiến lên trước một bước, từ tốn nói:
- Đã Tố gia các ngươi lựa chọn quy hàng, như vậy sau này các ngươi sẽ là tôi tớ của Vô Thượng Chí Tôn, làm tôi tớ, nên vứt bỏ cao ngạo trước kia, hiểu không?
Ngụy Thường quét nhìn tất cả mọi người, ánh mắt mang theo sâm nhiên, chỉ cần có ai không đáp, liền giết chết.
Muốn làm thuộc hạ của Vô Thượng Chí Tôn, các ngươi còn chưa đủ tư cách, chỉ có thể làm tôi tớ mà thôi.
- Hiểu rõ.
Tố Đan Tâm dẫn đầu ứng lời, dù sao gia chủ không đáp lời, những người khác đều sẽ không dám lời.
Quả nhiên, theo Tố Đan Tâm ứng lời, người Tố gia cũng tỏ ra hiểu rõ.
- Rất tốt, về sau các ngươi xưng hô tôn thượng là được, mời Vô Thượng Chí Tôn chúng ta nói hai câu.
Ngụy Thường cung kính đẩy lên.
Diệp Hoa nhìn Ngụy Thường một chút, ngươi nói nhiều là được, có muốn lên làm lão đại luôn không.
Còn mời Vô Thượng Chí Tôn nói hai câu, hai cái búa.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Nếu đã là tôi tớ của bản tôn, như vậy... đây không phải bữa tối cuối cùng của các ngươi, đều đứng lên đi... nên ăn tiếp tục ăn, phân phó phòng bếp làm thêm mấy bàn mới.
- Vâng, tôn thượng.
Tố Đan Tâm cung kính nói ra, tựa hồ rất nhanh đã dung nhập cái thân phận người dưới này.
Diệp Hoa mang theo đám thuộc hạ đi vào trong đại sảnh, ngồi cùng một bàn.
- Tôn thượng, còn gì cần phân phó không?
Tố Đan Tâm còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo thật tốt, bằng không sẽ chết cả nhà, Tố gia không thể hủy ở trong tay của mình được.
Diệp Hoa nhìn về phía Tố Đan Tâm, từ tốn nói:
- Ngươi là gia chủ, nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu bản tôn có ra lệnh gì, sẽ thông báo cho ngươi.
Trong lòng Tố Đan Tâm có chút nghi hoặc, hoàn toàn không biết nam nhân này muốn làm gì, một chút đầu mối đều không có.
- Không phỏng đoán ý nghĩ của tôn thượng.
Ngụy Thường một bên nhắc nhở nói ra.
Tố Đan Tâm vội vàng tạ lỗi:
- Lão sinh sai.