Dạ Tư Không rót một chén trà cho Dạ Côn, nhẹ giọng hỏi:
- Côn Côn, con ở huyện Thái Tây giết một người Cổ U?
- Đúng vậy gia gia.
Dạ Côn cũng không có tị huý, thấp giọng nói ra.
- Vì sao?
- Gia gia, người này ỷ mình là Kiếm Hoàng, giết người giữa chợ, loại hành vi này khiến người giận sôi, hơn nữa giết người ở Thái Kinh, sẽ phải lấy mang ra đền.
Dạ Côn không cảm thấy mình làm sai, chỉ là bị người khác lừa mà thôi.
Dạ Tư Không nghe xong yên lặng nhẹ gật đầu:
- Côn Côn, gia gia biết con bênh vực kẻ yếu, nhưng hiện tại quan hệ giữa Thái Kinh và Cổ U đã rất giằng co, mà người bị giết chính là học sinh của tên một Kiếm Đế, mà tên Kiếm Đế kia lại là lão sư của Thái Tử Cổ U.
- Cách giải quyết tốt nhất chính là bắt tên Kiếm Hoàng này lại, giao cho gia gia xử lý, như vậy trong tay chúng ta liền sẽ có một tấm thẻ đánh bạc, thế nhưng hiện tại, ngược lại để bọn họ đoạt trước tiên cơ.
Dạ Tư Không nói khiến cho Dạ Côn đốn ngộ, dù sao không ngồi ở trên vị trí Thánh Nhân, ý nghĩ sẽ không toàn diện.
Ngày hôm đó Dạ Côn là đứng ở góc độ các hương thân nhìn vấn đề, cũng không để ý đến vấn đề Thái Kinh và Cổ U.
Nếu như bắt người này lại, gia gia có thể tìm ra một vạn lý do buộc Cổ U trả giá đắt, thế nhưng hiện tại Cổ U có thể nói đen thành trắng.
- Gia gia, hiện tại Cổ U có thái độ gì?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Giao ra hung thủ.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
Dạ Côn xem như hiểu rõ, Cổ U là đang làm khó gia gia, thân phận của mình Cổ U sao lại không biết, gia gia làm sao có thể giao mình ra được.
Nếu như không giao ra, như vậy Cổ U liền sẽ phát binh hướng phía Ngũ Nhạc châu, lúc này đệ đệ hẳn đã tới Ngũ Nhạc...
Mình làm đại ca, trong nháy mắt liền cho đệ đệ một nan đề.
- Bất quá gia gia cũng không tính làm như thế.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
- Như thế Cổ U sẽ mượn cớ phát binh Thái Kinh.
Dạ Côn cảm thấy mình đi một chuyến là được, chẳng lẽ bọn họ còn có thể giết mình sao?
Dạ Tư Không khẽ cười một tiếng:
- Cổ U nói một câu, gia gia liền sẽ giao con cho bọn chúng? Thật tưởng Thái Kinh hiện tại rất yếu sao?
- Gia gia muốn khai chiến? Cho nên gọi con trở về đi giúp đệ đệ?
Dạ Côn lập tức hiểu ý của gia gia.
Thế nhưng Dạ Tư Không lắc đầu.
Chuyện này khiến Dạ Côn không hiểu ra sao.
- Lần này cùng sứ thần tới còn có một người, y là Đông U địa vực sát thủ chi chủ.
Dạ Côn thì thào nói ra:
- Người bị con giết, hình như cũng nói là người của Sát Thủ Công Hội.
- Đúng vậy, người bị Côn Côn con giết, chính là con rể của sát thủ chi chủ.
Dạ Côn:...
Đậu xanh!
Nam nhân bị mình giết, đến cùng có bao nhiêu thân phận, ngưu bức như vậy?
Vừa là học sinh của Kiếm Đế, vừa là con rể của Đông U sát thủ chi chủ, tên này không phải cũng là xuyên việt giả đấy chứ.
- Gia gia, tên sát thủ chi chủ lại có ý gì?
- Giao ra hung thủ.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Dạ Côn cảm giác mình có nên ra mặt một chút hay không, lần đầu tiên chủ động giết người, thế mà lại giết một tên ngưu bức như vậy, thời điểm giết ngươi, tại sao ngươi lại không nói ra thân phận như thế.
Nghĩ như vậy, Dạ Côn đột nhiên ý thức được một chuyện, những thân phận này, có lẽ đều là do người khác bịa đặt.
- Kỳ thật những chuyện này, gia gia đều có thể không để ý tới, Dạ gia chúng ta cũng không sợ, thế nhưng...
Nghe gia gia nói thế, trong lòng Dạ Côn rất thoải mái, tuy nhiên nghe đến thế nhưng... Dạ Côn cảm thấy giống như thuyết thư tiên sinh lúc kể chuyện.
Kỳ thật phía trước đều là giả, trọng điểm là ở phía sau.
- Thế nhưng sau khi bọn họ tới, lại có một nữ nhân đến, đồng dạng cũng là sứ thần.
Lời này lập tức khiến Côn ca mộng bức, hình như mình cũng không có đến địa vực khác gây chuyện bừa bãi đi.
- Gia gia, sứ thần kia là ai?
- Nàng nói đến từ Thiên Trạch Linh Vực, Linh Đô thành... cáo trạng ngươi đả thương nữ hoàng của các nàng, hủy đi cung điện, nếu như không cho một cái công đạo, như vậy phi thú Linh Đô sẽ đạp sập đại môn Thái Kinh.
Dạ Côn nghe xong cái cằm đều rớt xuống mặt đất.
Ả nữ hoàng kia! Ngươi đây là đang vu oan ta, ta đả thương ngươi khi nào, nhiều nhất chỉ là một quyền đánh sập cung điện của ngươi, nhưng không cần phải như vậy đi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:
- Hai cái trước gia gia có thể không để ý tới, thế nhưng Thiên Trạch Linh Đô, đây là nguyên nhân gia gia gọi con trở về, nghe nói Thiên Trạch phi thú vô số kể, vừa khổng lồ vừa khủng bố.
- Gia gia, ta từng thấy qua những phi thú kia, quả thật rất lợi hại, hơn nữa toàn bộ đều bị nữ vương khống chế.
- Côn Côn, ngày thường con rất lý trí, vì sao lại trở mặt với nữ hoàng? Chiêu này không lý trí.
Dạ Tư Không nói nhỏ.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Khi đó bởi vì muốn biết vị trí Kiếm Sơn, cho nên mới nổi lên xung đột với nữ vương, kỳ thật căn bản không có đả thương nàng, chẳng qua là hủy một nửa cung điện, con cam đoan chỉ là một nửa, nữ hoàng này là đang kiếm cớ.
- Mặc kệ có kiếm cớ hay không, chuyện của nữ hoàng, con hãy xử lý thích đáng, mặc kệ dùng phương pháp gì, Thái Kinh có thể tiếp nhận Cổ U tiến công một lần, thế nhưng tuyệt đối không chịu được nữ hoàng tấn công lần thứ hai.
Dạ Tư Không cảm thấy cùng Cổ U đã không có cách nào hoà giải, đại chiến chỉ là vấn đề thời gian, về phần Sát Thủ Công Hội, một đám người chỉ biết ám sát mà thôi, Dạ Tư Không cũng không để ở trong lòng.
Dạ Côn hiểu rõ ý của gia gia:
- Gia gia yên tâm, con nhất định sẽ chùi mông sạch sẽ.
- Ừm.
- Gia gia, con ngược lại cảm thấy, nam nhân kia là có người cố ý an bài.
Dạ Côn đưa ra cái nhìn của mình.
- Bất kể có phải do người khác an bài hay không, sắp xếp của bọn họ đã thành công, chúng ta cần nghĩ biện pháp tới ứng đối.
- Thế nhưng gia gia, hiện tại con rời khỏi huyện Thái Tây, chỉ sợ cũng là mưu kế của bọn chúng.
Dạ Côn sợ sau khi mình đi, những người kia sẽ động thủ với Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Tư Không âm u nói ra:
- Côn Côn, nếu như không xử lý tốt chuyện Thiên Trạch, có lẽ không cần chờ đại quân thi nhân ra tới, chúng ta đã bị phi thú đè bẹp rồi.
Đúng vậy... căn bản không cần chờ đại quân thi nhân xuất hiện, Thái Kinh đã biến thành sàn xe của phi thú rồi.
- Không đúng, Thiên Trạch muốn đánh Đông U chúng ta, Thánh Điện sẽ không quản sao?
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Côn Côn mẫu thân con đã đắc tội với Thánh Điện bên kia, Thánh Điện Thiên Trạch hẳn đã ngầm đồng ý, về phần Đông U Thánh Điện bên này... hẳn cũng giống như vậy.
Dạ Côn nghe xong khẽ thở dài một tiếng, hiện tại phải nghĩ biện pháp một chút, nhanh chóng giải quyết nữ hoàng.
- Gia gia, nữ sứ thần kia ở đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ở tại Thỉnh Nhạc Phường thành bắc.
- Vậy con đi đây.
- Đừng nóng nảy, trò chuyện thật tốt.
Dạ Tư Không dặn dò một tiếng.
- Vâng.
Dạ Côn nói xong liền rời khỏi thư phòng, Thỉnh Nhạc Phường là nơi chiêu đãi sứ thần, Dạ Côn vẫn biết.