Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, quả thật có hơi lỗ mãng, lúc giết người cân nhắc không chu toàn, bị Cổ U bắt thóp được, từ hiện tại xem ra, những thứ này đều là âm mưu của Cổ U.
Thành bắc vốn chính là chỗ ở của hoàng quyền quý tộc, thanh tĩnh là đặc sắc của thành bắc, Thỉnh Nhạc Phường càng là như vậy, hộ vệ xung quanh còn nhiều hơn nơi khác rất nhiều.
Dạ Côn đi xuống xe ngựa, thủ vệ nhìn thấy cái đầu trọc, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi, lập tức liền nghĩ đến vị nhân vật truyền kỳ kia...
Một kiếm giết chết ngàn vạn tướng sĩ Ngũ Nhạc, loại khí khái kia, không ai có thể so sánh.
- Công tử, mời.
Dạ Côn nhìn binh sĩ Dạ gia quân trước mắt, nhẹ gật đầu.
Hiện tại đệ đệ đã đi Ngũ Nhạc, đệ muội dĩ nhiên đi cùng, ngay cả Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng theo.
Nguyên bản trong nhà náo nhiệt hiện tại vắng lạnh đi rất nhiều, tất cả mọi người đều đang phấn đấu vì tương lai, thế nhưng mình lại phấn đấu vì điều gì cơ chứ.
Dạ Côn tự hỏi trong lòng, vì toàn bộ Thái Kinh, mình từng đáp ứng với Trưởng Tôn Ngự, làm nam nhân, chuyện đã đáp ứng đương nhiên phải thực hiện.
- Sứ thần Thiên Trạch ở chỗ nào?
Bên trong Thỉnh Nhạc Phường có rất nhiều hộ viện to to nhỏ nhỏ.
- Công tử, mời đi theo ta.
Dạ gia quân cung kính nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Thất chuyển bát chuyển, cuối cùng đi vào bên trong một cái hộ viện.
- Công tử, sứ thần Thiên Trạch ở ngay bên trong.
- Đúng rồi, sứ thần Cổ U ở nơi nào?
Dạ Côn hỏi một tiếng
Dạ gia quân chắp tay nói ra:
- Công tử, sứ thần Cổ U ở ngay đối diện.
Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nhẹ gật đầu.
- Công tử, tên sát thủ chi chủ kia cũng ở trong biệt viện của sứ thần Cổ U.
Binh sĩ Dạ gia quân lại bổ sung một câu.
Dạ Côn dừng một chút, âm u nói ra:
- Ừm, ta biết rồi.
Đi vào biệt viện, bên trong có một phong vị khác, ít nhất ở trong mắt Dạ Côn, nơi đây khá là u tĩnh.
Nghe gia gia nói là nữ sứ thần, đi vào Thái Kinh, hẳn sẽ không tùy tiện hạ thủ với nam nhân đi.
Dù sao tại Thiên Trạch, nam nhân là mặt hàng bán chạy, thế nhưng tại Thái Kinh, nữ nhân mới là châu báu.
Khác biệt văn hóa vẫn rất lớn.
- Dừng lại! Người đến là ai?!
Dạ Côn còn đi chưa được mấy bước, hai nữ nhân đã từ trên trời giáng xuống, ngăn ở trước mặt, cầm lợi kiếm trong tay, ánh mắt hung hãn.
Thế nhưng ở phía dưới cỗ hung ác kia giống như còn cất giấu một làn thu thuỷ.
Côn ca song pháp nhãn đã nhìn thấu hết thảy, các ngươi không cần phải vờ vịt nữa.
Dạ Côn lui về phía sau môt bước, ủi ủi hai tay:
- Hai vị tỷ tỷ, ta tới tìm sứ thần.
Đối với nam nhân miệng lưỡi trơn tru, hai nữ hộ vệ tựa hồ có chút không chịu được, khuôn mặt nhỏ đều có hơi ửng đỏ.
Nếu như không phải thân mang chức trách, các nàng nhất định sẽ kéo tên đầu trọc này vào trong bụi cây hành quyết.
- Ngươi là người phương nào?
Một nữ nhân trong đó ngữ khí không quá hùng hậu, nghi hoặc hỏi.
- Tại hạ Dạ Côn.
Nghe thấy nam nhân trước mặt này tên Dạ Côn, hai nữ nhân hơi sững sờ, lập tức thu kiếm vào, cung kính nói ra:
- Sứ thần đã đợi công tử rất lâu.
Ầy, hiện tại liền đến phiên Côn ca nghi ngờ, sứ thần đang chờ mình?
Chẳng lẽ đoán được mình sẽ đến?
Xem ra nữ sứ thần này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, rất có kinh nghiệm nha.
- Phiền hai vị tỷ tỷ dẫn đường.
Dạ Côn chắp tay, hai hộ vệ tỷ tỷ nhìn Dạ Côn có phong độ như thế, liền nuốt một ngụm nước bọt, Côn ca thấy thế toàn thân run lên.
Phía trước là đại sảnh, phía sau biệt viện còn có một cái hoa viên, Dạ Côn nhìn thấy bóng lưng của một nữ nhân, nàng ngồi ở trong đình ngắm hoa, động tác rất ưu nhã, hẳn là quan văn.
Nữ hoàng phái một nữ nhân như thế tới, tựa hồ có chút vấn đề a.
- Đại nhân, Dạ Côn tới.
Nữ hộ vệ cung kính hô.
Nữ nhân hơi dừng một chút, lập tức chậm rãi quay đầu, lộ ra nét mặt tươi cười:
- Dạ Côn, đã lâu không gặp.
Dạ Côn thấy tướng mạo nữ nhân, cả người choáng váng, đậu xanh!
CMN, đây không phải chính là...
Nữ hoàng.
Hoa Sa La sao?!
Nàng thế mà giả trang sứ thần chạy đến Thái Kinh tìm mình?
- Thế nào, rất kinh ngạc sao?
Hoa Sa La thấy Dạ Côn kinh ngạc đến ngây người, liền vũ mị cười một tiếng, mặc dù tướng mạo bình thường, thế nhưng vẫn có phong tình vạn chủng.
Dạ Côn lấy lại tinh thần, kinh ngạc tán thán nói ra:
- Nữ hoàng, sao ngươi lại tới đây?
- Làm sao? Ngươi có thể tới Linh Đô, ta lại không thể tới Thái Kinh sao?
Hoa Sa La mang theo giọng điệu trêu ghẹo cười nói.
- Không phải, ngươi... loại chuyện này không đến phiên nữ hoàng đích thân tới đi.
- Loại chuyện này?
Hoa Sa La ngữ khí dần dần lạnh.
Dạ Côn cười nói:
- Nữ hoàng đại nhân, đừng tức giận, uống một ngụm trà yên tĩnh một chút.
- Ngươi hủy cung điện Linh Đô của ta, bản hoàng đương nhiên phải tìm ngươi phiền toái, đòi một lời giải thích!
Hoa Sa La hai tay vòng ngực, nhất quyết không tha.
Dạ Côn chậm rãi ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Nữ hoàng đại nhân, vậy ngươi gửi một lá thư tới là được rồi, ta nhất định sẽ đăng môn nói xin lỗi.
- Ai nha, công tử là người bận rộn, ta nào dám.
Nghe giọng điệu này một chút.
- Bất quá nữ hoàng đại nhân, vì sao lại tới Thái Kinh vào lúc này, thời gian có hơi không thích hợp nha.
Dạ Côn nghi ngờ cười cười, thầm nghĩ không lẽ nữ hoàng này cũng có ý với Mê Vụ Sâm Lâm.
Hoa Sa La từ tốn nói:
- Ngươi là muốn nói, bản hoàng là bởi vì Mê Vụ Sâm Lâm nên mới tới?
- Không phải như thế, nữ hoàng đại nhân, cung điện của ngươi bị ta hủy vào một năm trước, thế nhưng tới lúc này ngươi mới chạy đến, thời gian có phải hơi dài rồi hay không...
- Bản hoàng càng nghĩ càng giận không được sao?
- Được... dĩ nhiên là được, vậy nữ hoàng đại nhân muốn thế nào mới bớt giận? Có muốn ta khảy một khúc hay không, không phải ta khoác lác, cầm kỳ thư họa ta đều rất tinh thông.
Hoa Sa La nghe xong mang theo ánh mắt quỷ dị nhìn Dạ Côn:
- Ngươi thật đúng là nam nhân ư? Thứ này cũng biết?
- Ha ha, tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi.
- Vậy ngươi cảm thấy một khúc liền có thể triệt tiêu tức giận trong lòng bản hoàng sao? Không khỏi quá xem nhẹ bản hoàng đi, hoặc là nói, ngươi cảm thấy bản hoàng nhìn trúng ngươi, ngàn dặm tìm tình lang?
Dạ Côn quả thật nghĩ như vậy.
Xem ra trong lòng Côn ca vẫn có hơi tự luyến.
- Nào có nào có, hôm đó là ta xúc động, nữ hoàng có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, ta sẽ không chối từ.
Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ ai bảo người ta có đại quân phi thú, nếu như mình có đại quân thi nhân, căn bản không cần e ngại người địa vực khác đến.
Huống hồ chuyện này mình cũng có hơi đuối lý, bắt Thánh Thiên Thành, lại hủy cung điện của người ta.
Hoa Sa La bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng thổi phật, nhỏ một ngụm:
- Rrà Thái Kinh các ngươi không tệ.
- Đó là đương nhiên, trà Thái Kinh nổi tiếng Đông U, nhất là Ngưng Thần trà của hoàng thất, quả thật khó có thể bắt bẻ.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Hoa Sa La không có phủ nhận, từ tốn nói:
- Dạ công tử, ngươi không hiếu kỳ làm sao ta biết ngươi ở Thái Kinh sao? Hơn nữa còn là người của hoàng thất.
- Ai nha, nữ hoàng đại nhân nói như thế, thật đã nhắc nhở tại hạ một phen.