Nghe Hoa Sa La nói một hồi, sắc mặt Dạ Côn cũng bắt đầu trầm trọng, bởi vì những lời Hoa Sa La nói không phải không có đạo lý.
Lúc trước Trưởng Tôn Ngự từng nói qua, có tổng cộng bốn người cùng thảo luận vấn đề đi Ngũ Nhạc.
Trưởng Tôn Ngự, Đạo Đức Tử, Dạ Tư Không, còn có Thương Minh.
Trong đó Trưởng Tôn Ngự cùng Đạo Đức Tử đã chết.
Còn lại hai người, Thương Minh có tình nghi lớn nhất, dù sao y vẫn luôn đứng ở bên phía Thánh Nhân, luôn làm khó dễ Dạ gia.
Nhưng giả thuyết gia gia đúng như những gì nữ hoàng nói, chuyện Thương Minh làm khó dễ liền có thể hiểu được.
Thậm chí chuyện giám thị toàn bộ thành viên Dạ gia đều trở thành bình thường, bởi vì ở trong mắt Thương Minh, Dạ gia chính là khôi lỗi của người khác, có thể tạo thành nguy hại đến Thái Kinh.
Trưởng Tôn Ngự vừa chết, cũng chỉ còn lại một mình Thương Minh độc kháng Dạ gia.
Nhưng lúc này trong lòng Dạ Côn vẫn không muốn tin tưởng, gia gia của mình lại chính là hắc thủ phía sau màn, thậm chí có liên hệ cùng Ba Đài.
Như vậy người bị độc chết đều là do Ba Đài hạ thủ, thậm chí có thể là do gia gia an bài hết thảy, vừa nghĩ liền cảm thấy sau lưng mát lạnh.
Trước đó cảm thấy Thương Minh có vấn đề, xem ra ẩn giấu sâu nhất, lại chính là Dạ Tư Không.
Để mình đi Ngũ Nhạc, phái ra sát thủ mạnh mẽ thủ tiêu quân chủ, từ đó bốc lên chiến tranh giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc.
Có lẽ Dạ Tư Không sớm biết Trưởng Tôn Ngự sẽ mượn cơ hội này ra tay, cho nên đã sớm an bài hết thảy, toàn bộ quá trình vô cùng tự nhiên.
Loại tâm cơ này, khủng bố như vậy.
Hoa Sa La nhìn Dạ Côn, nhẹ nhàng gõ bàn đá:
- Có lẽ tên Kiếm Hoàng ngươi giết kia, cũng là do gia gia ngươi an bài.
- Vì sao?
- Ngươi suy nghĩ một chút, thân phận Kiếm Hoàng tôn quý như thế, có lẽ ở trong mắt chúng ta không tính là gì, thế nhưng phóng nhãn toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, có thể đạt đến Kiếm Hoàng, làm sao lại đi giết đi một người ăn mì bình thường được, căn bản sẽ không thèm ra tay, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh, mà thần kỳ hơn chính là, tại huyện Thái Tây cũng chỉ có ngươi sẽ ra mặt xử lý.
- Chẳng lẽ đây là muốn bốc lên chiến tranh giữa Thái Kinh cùng Cổ U?
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Đúng, khai chiến phải cần một cái lý do, mà trước khi khai chiến đệ đệ ngươi lại bị điều đến, biết tại sao không?
- Sao ngươi lại biết nhiều như vậy?!
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Ngón tay Hoa Sa La đình chỉ gõ, từ tốn nói:
- Đối với đầu mối duy nhất này, ta đương nhiên sẽ dụng tâm, mặc kệ là ở trên triều đình, hay là ở trong quân, đều có người của ta, chức vị còn không thấp.
- Ta có nên nghĩ rằng đây là nữ hoàng ngươi muốn gây bất lợi cho Thái Kinh?
- Nếu quả như thật muốn gây bất lợi, hiện tại vùng trời Thái Kinh đều là phi thú.
Dạ Côn nghe xong không nói chuyện, bởi vì nàng nói có đạo lý.
- Đệ đệ của ta bị phái đến Ngũ Nhạc, đó là do đệ ấy tự đề nghị.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Có lẽ ngươi không biết đệ đệ ngươi thay đổi, thế nhưng Dạ Tư Không biết, tại sao gia gia ngươi lại giao vị trí tân quân thống soái cho đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi mới bao lớn, căn bản không đủ tư cách đảm nhiệm, thế nhưng gia gia ngươi vẫn chịu gánh lấy áp lực, bởi vì gia gia ngươi biết đệ đệ ngươi đã thay đổi.
- Đó là do đệ đệ ta gặp tao ngộ trong một trận chiến ở Ngũ Nhạc, cho nên trong lòng có cảm xúc.
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng:
- Đó không phải có cảm xúc, mà là nghĩ thông, thời điểm công chiếm Thịnh Kinh Ngũ Nhạc, đại bá của ngươi đã thả người trong hoàng thất, thế nhưng đệ đệ ngươi lại giết sạch không còn một mống, từ khi đó ở giữa đại bá và đệ đệ của ngươi đã có ngăn cách.
Dạ Côn hơi sững sờ, chuyện này không có ai nói với mình.
- Có lẽ ngươi còn không biết, thời điểm đệ đệ ngươi tại Ngũ Nhạc dẫn quân đồ thành, một người sống cũng không tha, cho dù là hài tử mới sinh.
- Không có khả năng! Đệ đệ ta sao có thể như vậy!
Dạ Côn phản bác nói ra, đệ đệ phẩm tính thiện lương, không có khả năng biến thành loại người lãnh huyết này.
- Dạ công tử, là người đều sẽ thay đổi, có lẽ lúc ở nhà đệ đệ ngươi không có gì khác thường, thế nhưng ở bên ngoài, liền sẽ thay đổi hoàn toàn, gia gia ngươi chính là nhìn trúng cái phẩm chất này, tiến hành cổ vũ, để đệ đệ ngươi cảm thấy bản thân không làm sai.
Dạ Côn tiến vào trong đình, ngồi xuống rót cho mình một ly nước.
- Cho dù đệ đệ người không đề xuất chuyện đi Ngũ Nhạc, có lẽ gia gia ngươi cũng sẽ dùng một loại phương thức khác, mà đệ đệ ngươi đi Ngũ Nhạc, đây không phải chỉ đơn giản phòng ngự Cổ U, mà còn muốn đạp bằng Ngũ Nhạc.
- Thế nhưng gia gia ngươi vẫn lưu lại một tay, điều chủ lực Dạ tướng quân trở về, để tân quân đi làm.
- Đây là đệ đệ ta đề nghị, thay phiên.
- Cho nên mới nói Dạ Tư Không vận khí tốt, mọi chuyện đều phát triển tự nhiên như thế, thậm chí còn được Dạ gia quân điên cuồng tôn sùng.
Dạ Côn nhìn Hoa Sa La, tựa hồ muốn từ trong mắt nữ hoàng nhìn ra thật giả.
- Vậy tại sao gia gia lại gọi ta trở về?
- Bởi vì gia gia ngươi biết ta tới, muốn ngươi tới khuyên lui ta, dù sao thân là một thành viên trong đó, gia gia ngươi nhất định biết chuyện của ta.
- Vậy gia gia sẽ không sợ ngươi nói cho ta biết tất cả những chuyện này sao? Còn gọi ta đến hỏi ngươi?
Dạ Côn cảm thấy thuyết pháp này không sai, nếu như gia gia có vấn đề, còn biết thân phận của Hoa Sa La, để mình đến đây không phải sẽ có vấn đề sao?
- Đây chính là chỗ cao minh của gia gia ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước gia gia ngươi có dùng qua phương phái trái ngược hay không.
Hoa Sa La nhẹ cười nói.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, quả thật...
- Gia gia ngươi không chủ động làm, đều là các ngươi tự yêu cầu, ở trong mắt các ngươi những chuyện này đều thuận lý thành chương, có lẽ để Thánh Hậu mang thai, cũng là chủ ý của các ngươi đi.
Dạ Côn có chút kinh ngạc, chuyện này nữ hoàng cũng biết sao?
- Ta đoán.
Hoa Sa La bổ sung một câu.
- Ta thậm chí còn đoán, có phải gia gia ngươi để nghị lưu Tố Vận lại hay không.
Hiện tại Dạ Côn cũng có chút tin tưởng lời nói của Hoa Sa La, bởi vì đây đều là thật, khi đó gia gia quả thật đề xuất giữ Thánh Hậu lại ở bên cạnh, lý do chính là để ở bên cạnh yên tâm.
- Vậy tại sao gia gia của ta lại làm như vậy? Ông ấy sinh con với nữ nhân Tố gia, có thể làm được gì? Chưởng khống Tố gia sao?
Dạ Côn không thể nào hiểu được.
- Dạ công tử, nếu như ta nói, kỳ thật gia gia ngươi căn bản không có tôn tử, ngươi tin không?
- CMN, lời nói này của ngươi cũng quá hoang đường rồi! Gia gia thành hôn khẳng định có người biết.
- Trước kia ta cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng ngươi biết đấy, ta từng gặp qua chuyện như vậy, biết loại người như bọn họ không thể có con được, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến chức vụ, mọi thứ chỉ là huyễn tượng do bọn họ tạo nên mà thôi.
- Huyết thống! Huyết thống không có cách nào cải biến!!!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, cùng lắm thì đi thử máu thôi.
Hoa Sa La cười đến hết sức kiều diễm, nói ra:
- Dạ công tử, ngươi quá coi thường người khác rồi, ngươi có thể nghĩ ra, bọn họ cũng có thể nghĩ đến, tìm cô nương gả cho Dạ Tư Không, tuy hài tử sinh ra có lẽ không phải của Dạ Tư Không, thế nhưng lại mang dòng máu Dạ gia, như vậy Dạ Tư Không đối với con của mình liền không có tình cảm gì, chỉ có sự lợi dụng!