Dạ Côn chăm chú nhìn Hoa Sa La, đây rốt cuộc là nàng muốn xúi giục, hay là thật có chuyện như vậy, hiện tại Dạ Côn có chút ngổn ngang.
- Chuyện gia gia ngươi bất cẩn chính là, ta sớm đã sắp xếp người giám thị, mà sau khi ta giết người kia ta cũng không có gấp rút lộ ra, khi đảm bảo an toàn của mật thám, ta mới để lộ ra tiếng gió, khi đó gia gia ngươi khẳng định thu được tình báo, thế nhưng hồn nhiên không biết, bên cạnh vẫn còn người của ta.
- Vậy ngươi nói một chút, vì sao gia gia lại sinh còn với Thánh Hậu, hành động này lại có ý nghĩ gì?
- Kỳ thật ta cũng không biết, nhưng Dạ công tử, gia gia ngươi già rồi, y cũng biết dưới gối không con, người nha, đời này không muốn lưu lại tiếc nuối, có lẽ gia gia ngươi muốn lưu lại mầm móng của mình, đây là suy đoán hiện tại của ta.
- Mà vị trí Thái Tử Dạ Tư Niên đang ngồi cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nếu như ta đoán không sai, vị trí Thái Tử này, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay thân nhi tử của gia gia ngươi.
Dạ Côn âm u hỏi:
- Nữ hoàng, chuyện này trên logic có chút vấn đề, vừa rồi không phải ngươi nói người trong tổ chức bọn họ không thể có con sao? Gia gia làm như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội với tổ chức?
- Ha ha ha, Dạ công tử, mặc dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng vẫn còn quá trẻ, khi trong tay ngươi có đủ thẻ đánh bạc, ngươi liền có thể đi đàm phán, gia gia ngươi chưởng khống Thái Kinh, đánh xuống Ngũ Nhạc, có đệ đệ ngươi tại, Cổ U chỉ là vấn đề thời gian, gia gia ngươi đã có thể đàm phán cùng những người kia.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, loại thuyết pháp này cũng có thể chấp nhận được, đây là nhân tính lựa chọn.
Nhìn vấn đề theo góc độ khác, toàn bộ chuyện này đều là một cái đầm lầy.
- Vậy mục đích của gia gia ta là gì
- Thống nhất Đông U.
- Đám người kia cường đại như vậy, vì sao không tự mình làm?
- Bởi vì Điện Hoàng tồn tại, dù sao phải biến mọi chuyện thành đương nhiên, mà mấy người các ngươi đều là tay chân của Dạ Tư Không, còn nữa, vì sao nhiều năm như vậy gia gia ngươi không sinh, vì sao hết lần này tới lần khác sau khi làm Thánh Nhân mới dám sinh, chuyện này rất đáng để suy ngẫm nha.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc hỏi:
- Nữ hoàng, lần này ngươi qua đây, chỉ muốn nói cho ta biết những chuyện này ư? Ngươi muốn hai chúng ta hợp tác diệt trừ đi gia gia của ta? Cảm thấy là ngươi đang giúp ta?
- Lý do lần này tới chính là vì ngươi hủy cung điện của ta, thật, ta muốn bồi thường, về phần diệt trừ gia gia ngươi, ta cũng không nghĩ tới, muốn diệt trừ, vậy cũng phải diệt trừ người ở phía sau màn.
- Dám hỏi một câu.
- Nói.
- Vì sao ngươi lại thống hận người phía sau màn như thế, không ngại ngàn dặm tìm tới?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Hoa Sa La nghe xong nhíu chặt lông mày, sau đó dần dần giãn ra:
- Tới là đề tỉnh ngươi một câu, về phần vì sao thống hận như thế, là bởi vì nam nhân ta yêu chính là người của bọn chúng.
- Ngươi giết y?
- Là y bảo ta giết y, có lẽ bọn chúng cũng không biết, nam nhân này cùng ta... đã sinh ra chân ái đi.
- Chân ái vô địch.
Dạ Côn từ tốn nói.
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng:
- Nếu như y khôngnoi , có lẽ sẽ thành công.
Dạ Côn trầm mặc, Hoa Sa La cũng không nói chuyện, yên lặng uống nước trà.
Sau một hồi lâu, Dạ Côn hỏi:
- Ngươi muốn ta tin tưởng những lời này của ngươi, thật rất khó...
- Ngươi không cần tin, tự đi cảm thụ một chút.
Dạ Côn đứng dậy, quay người chuẩn bị rời đi.
- Dạ công tử.
Dạ Côn dừng bước.
- Nếu như đứa bé này được sinh ra, dã tâm của y sẽ không chỉ như thế, hiện tại thứ y thiếu chính là một nhánh đại quân vô địch.
Dạ Côn nhíu chặt mày, hiểu Hoa Sa La đang nói gì.
Mê Vụ Sâm Lâm!
Gia gia có lẽ biết thực lực của mình, cố ý đẩy mình ra, như vậy Mê Vụ Sâm Lâm bên kia liền không còn uy hϊế͙p͙...
- Đúng rồi Dạ công tử, ta nói cho ngươi biết tên của một tên gián điệp bên ta.
Dạ Côn lần nữa dừng bước.
- Thương Minh.
Dạ Côn nghe xong cái cằm đều muốn rớt xuống đất, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang uống trà.
Nữ nhân này làm sao khủng bố như vậy?
Viện trưởng Thiên La Viện lại là người của nàng?!
Khó trách nàng biết nhiều chuyện như vậy, khó trách Trưởng Tôn Ngự muốn suy yếu Dạ gia, nhìn như củng cố hoàng quyền, nhưng thật ra là Thương Minh tiết lộ tin tức...
- Đừng nhìn ta như vậy, bản hoàng không có hứng thú với cái đầu phát quang.
Hoa Sa La nhẫn nhịn liếc mắt nhìn Dạ Côn, từ tốn nói.
- Đừng gọi ta đầu trọc!
- Ta có cái bí phương, ngươi có muốn thử một chút hay không, chính là loại có thể giúp tóc mọc dài ra kia.
- Cút!
- Thôi đi, không muốn thì thôi.
Hoa Sa La cũng không quan trọng.
Bất quá cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Dạ gia các ngươi cũng có người của ta, ngươi có thể đoán ra là ai không?
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, nữ nhân này thật là!!!
Mang theo tâm tình phức tạp, Dạ Côn rời khỏi hộ viện, nhảy lên xe ngựa:
- Hồi phủ!
Ngồi ở trong xe ngựa, Dạ Côn suy nghĩ câu nói vừa rồi kia.
Dạ gia có người của Hoa Sa La.
Là ai?
Đầu tiên người này hẳn là thành viên hạch tâm, bằng không sẽ không biết nhiều chuyện như vậy.
Dạ Côn đoán không ra, bất quá gián điệp của Hoa Sa La không phải trọng yếu như vậy, hiện tại chuyện quan trọng chính là... làm thế nào để xác định Hoa Sa La nói có đúng hay không.
Hiện tại trực tiếp đi tìm gia gia, thăm dò một thoáng mới được.
- Không hồi phủ, tới hoàng cung!
- Vâng, thiếu gia...
Mã phu cung kính nói ra.
Dọc theo con đường này, Dạ Côn tinh tế suy nghĩ lại những gì Hoa Sa La nói, cảm thấy lập luận của nàng cũng không có vấn đề gì, nhưng điều kiện tiên quyết là trên đầu gia gia phải cắm danh hiệu người xấu.
Nếu như không phải người xấu, như vậy toàn bộ những lập luận kia đều vô dụng.
Còn nữa, mình phải đi tìm Thương Minh, thế nhưng không thể quang minh chính đại, miễn đánh rắn động cỏ.
Đi vào trong hoàng cung, Dạ Côn liền thẳng tới thư phòng...
Thế nhưng vồ hụt, gia gia căn bản không có ở trong thư phòng, hẳn là đang ở trong tẩm cung.
Lúc này ở trong tẩm cung, nhất định là đang cùng với Thánh Hậu.
- Tào công công, gần đây gia gia ta rất vất vả sao?
Dạ Côn tò mò hỏi, biểu hiện ra dáng vẻ tôn tử quan tâm gia gia.
Tào công công cung kính cười nói:
- Đúng vậy, Thánh Nhân mỗi ngày đều phê không hết tấu chương, có đôi khi sẽ bận đến đêm khuya.
- Chẳng lẽ mỗi ngày đều như thế? Thân thể nhất định không chịu nổi.
Dạ Côn nhẹ nói ra, mang theo một chút ý vị đau lòng.
Tào công công cung kính nói ra:
- Thánh Nhân quan tâm dân chúng, đây phúc của bá tánh.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, thế nhưng trong nội tâm lại nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi có hài tử, chuyện trọng yếu đều có thể buông xuống, trước kia cũng không phải không có sinh qua, đây có phải có chút quá cao hứng rồi hay không.
Chẳng lẽ đây chính là chỗ khác biệt giữa con ruột và con nuôi à.
Khi đi tới tẩm cung, gia gia vẫn không có ở đó, hỏi cung nữ mới biết được, gia gia đang bồi Thánh Hậu dạo hoa viên.
- Tào công công, trước kia gia gia của ta thường bồi Thánh Hậu dạo hoa viên à?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tào công công chắp tay:
- Thánh Nhân ngày đêm bận rộn, rất ít.
Dạ Côn hiểu rõ, rất ít kỳ thật chính là không có.
- Tào công công không cần tiễn, ta đi được rồi.