Thái Kinh ngày thứ hai, tất cả mọi người đều đang nghị luận chuyện của Thương Minh.
Thiên La Viện Thương Minh thế mà bị tập kích, người Thái Kinh cũng cho ra rất nhiều phiên bản, nhưng trong tất cả thuyết pháp, đều có quan hệ tới Thánh Nhân.
Tiền triều vẫn có sức ảnh hưởng, người duy nhất lưu lại chính là Thương Minh, hơn nữa còn ngồi ở vị trí quan trọng như vậy.
Thánh Nhân sao có thể an tâm.
Nhưng cũng có người phỏng đoán Thánh Nhân hẳn sẽ không làm như thế, dù sao Thánh Nhân làm như vậy, tất cả mọi người liền sẽ hoài nghi là ông ta, Thánh Nhân ngốc như vậy sao...
Hôm nay Dạ Côn ngủ đến trưa mới tỉnh lại, hôm qua trở về một mực không ngủ, vẫn luôn suy nghĩ Thương Minh bị ai đả thương.
Quá phức tạp, Dạ Côn cảm giác mình nghĩ nhiều quá, cho nên tóc mới không mọc ra nổi, cho dù có mọc ra thì cũng sẽ từ từ tàn lụi.
Có đôi khi muốn mặc kệ mọi thứ, bồi ba đứa con gái thật tốt.
Thế nhưng nếu như mặc kệ, cuối cùng chịu khổ vẫn là đám người Thái Kinh.
Sau khi rời giường, Dạ Côn sờ lên đầu của mình, không biết dạ yến tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì.
Suốt ngày cứ âm mưu quỷ kế, cảm giác không tốt chút nào.
Mặc áo bào vào, Dạ Côn đi trên hành lang gấp khúc, cảm giác trong nhà có hơi quạnh quẽ, không có náo nhiệt như lúc xưa, nên đi đều đã đi.
- Côn Côn, đến ăn sáng đi.
Lưu Lăng bưng thức ăn, Đông Môn Mộng bên cạnh hướng phía Dạ Côn cười nói.
- Vâng, à mà cha đâu?
- Đã vào cung từ sớm rồi.
- Ồ.
Đông Môn Mộng nhìn nhi tử mặt ủ mày chau, cười cười:
- Côn Côn, nghĩ gì thế, buồn như vậy.
- Con đang suy nghĩ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Mọi người không thể chung sống với nhau thật tốt sao...
Đông Môn Mộng nghe xong, cười khẽ một tiếng:
- Nếu như xem nó như một nguyện vọng, vậy hẳn còn hy vọng.
Nghe được mẫu thân nói lời, Dạ Côn cười cười:
- Đúng vậy, loại chuyện này thật quá xa xỉ.
- Nhưng chỉ cần nỗ lực, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thành hiện thực thì sao?
- Vâng...
Được mẫu thân cổ vũ, Dạ Côn lập tức có động lực.
- Dạ yến tối nay nói ít nghe nhiều.
Đông Môn Mộng nói khẽ.
- Con biết rồi.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng:
- Sao với Tần Tần, mẫu thân cảm thấy tình cảnh hiện tại của con càng không tốt.
- Con không sao.
Đông Môn Mộng nghĩ thầm, con chính là Ngân Sắc Nam Nhân, làm sao có việc được.
Mặc dù Ngân Sắc Nam Nhân mạnh, nhưng đụng phải chuyện đùa nghịch tâm cơ cũng đau đầu nha, hiện tại căn bản không phân biệt được thật giả.
- Đúng rồi Côn Côn, ba thanh kiếm của con như thế nào rồi?
Đông Môn Mộng đột nhiên hỏi.
- Đều đến nhị đoạn.
- Bảo trì thật tốt, đến lúc thích hợp mẫu thân sẽ nói cho con cách vào tam đoạn, có thể thành hay không, liền phải xem Côn Côn con rồi.
- Mẫu thân, tam đoạn cần phải có kỳ ngộ mới được à?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Đông Môn Mộng lắc đầu:
- Tam đoạn không chỉ cần kỳ ngộ, mà còn cần vận khí, thậm chí có thể nói, vận khí chiếm một bộ phận rất lớn, nếu như nỗ lực liền có thể đạt đến tam đoạn, như vậy người người đều có thể luyện thành tam đoạn.
Dạ Côn cảm thấy có đạo lý, bất quá Dạ Côn vẫn không nhịn được hỏi:
- Mẫu thân, Thần Kiếm có thể đạt đến nhất đoạn không?
- Chuyện này trước kia mẫu thân cũng từng nghĩ qua, thế nhưng Thần Kiếm khác với kiếm của chúng ta, chúng nó là một thể hoàn chỉnh, tựa như tam đoạn chính là thể hoàn chỉnh, nếu như còn muốn tăng lên, vậy chỉ có ông trời mới biết, nhưng cũng không phải là không được, dù sao tam đoạn trong truyền thuyết, ông ngoại con thật đã làm được.
Dạ Côn nghe xong, sự do người làm, cần đi thử nghiệm, có lẽ sẽ thất bại, nhưng vẫn có cơ hội thành công.
- Buổi chiều suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị tốt tinh thần tham gia dạ yến.
- Mẫu thân không đi sao?
- Mẫu thân đi làm gì? Mẫu thân cũng không thích loại yến tiệc kia.
Đông Môn Mộng quả thật không thích, trừ phi là không tránh được.
Dạ Côn không nói gì, mẫu thân thật không thích.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn liền lấy cổ cầm ra, ngồi ở trong hậu viện khảy đàn, để tâm tình phiền não bình tĩnh trở lại, cũng chỉ có như thế mới có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.
Tiếng đàn thăm thẳm khiến Dạ Côn say mê, sau này nếu như không có tiền, liền đi hoa lâu đánh mộtkhúc, cha ở bên cạnh uyển chuyển nhảy múa, đệ đệ ở đi thu tiền, loại tổ hợp này tuyệt đối có thể kiếm bộn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Côn cũng bị suy nghĩ của mình chọc cười ra tiếng.
Màn đêm dần dần hạ xuống, Dạ Côn đổi một thân quần áo, khá tùy ý...
Dưới sự nhắc nhở của Đông Môn Mộng, Dạ Côn ngồi lên xe ngựa, đi tới hoàng cung.
Cảm giác rất đói, lúc nữa phải ăn nhiều một chút.
Đến cửa hoàng cung, Dạ Côn xuống xe ngựa đi bộ đi vào.
Nhưng mà vừa mới xuống xe ngựa, Dạ Côn đã nhìn thấy có một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên cạnh, Hoa Sa La từ phía trên đi xuống.
Thấy Hoa Sa La, Dạ Côn không nói chuyện, chẳng qua là thả chậm bước chân một chút, tựa hồ đang chờ Hoa Sa La.
Nghe tiếng bước chân ở phía sau, Dạ Côn lần nữa thả chậm bước chân, cuối cùng dứt khoát quay đầu chắp tay hô:
- Sứ thần.
- Dạ công tử.
Hoa Sa La hơi hơi nghiêng thân.
Dạ Côn cười cười, bất quá trong lòng đang nghĩ, Hoa Sa La không có lời nào muốn nói với mình sao?
Trong lúc Dạ Côn nghĩ rằng sẽ không có gì, Hoa Sa La lại nhẹ nói ra:
- Thương Minh là bị gia gia ngươi hại.
Dạ Côn nghe xong không có phản ứng gì, đi thẳng vào đại điện.
Nhưng trong nội tâm vẫn có chút kinh ngạc, Hoa Sa La lại nói là gia gia mình làm, trừ phi gia gia biết nội tình của Thương Minh, sau đó phái cao thủ đến ám sát, nhưng vì sao không trực tiếp giết chết? Còn giữ nửa cái mạng trở về, chuyện này rất không đơn giản.
Dạ Côn cũng muốn hỏi một chút, nhưng đây là hoàng cung, tai mắt rất nhiều.
Đi vào trong cung, người còn chưa tới đủ, cha đã an vị.
- Tới, ngồi ở đây.
Dạ Minh vẫy vẫy tay với nhi tử.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh Dạ Minh, nhìn xung quanh một chút...
Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt không tầm thường, tựa hồ còn mang theo tử vong ngưng thị.
Dạ Côn lập tức nhìn sang, thế mà cũng để đầu trọc giống như mình, trên mặt có rất nhiều sẹo, vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì.
- Kia là Đông U sát thủ chi chủ, Đinh Tử Phổ.
Dạ Minh hướng phía nhi tử nói nhỏ.
- Là con giết con rể của y?
- Không sai.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng là tên con rể kia của ngươi có vấn đề.
Bất quá Dạ Côn có thể cảm thụ được, sát thủ chi chủ Đinh Tử Phổ hẳn có thực lực Kiếm Đế.
Không hổ là sát thủ chi chủ, không phải hạng người hời hợt.
Dạ Côn đột nhiên lại nhìn thấy lại có một người tiến vào, quan trọng là triều phục của y khác với Thái Kinh.
- Cha, đây chính là sứ thần Cổ U đi.
- Ừm, y gọi Phan Đức.
Phan Đức... Dạ Côn thì thào nói nhỏ.
- Thế nào, Côn Côn con biết?
- Không biết...
Dạ Côn lắc đầu.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Đợi chút nữa ăn no, nghe bọn họ trò chuyện là được.
- Cha, mẫu thân đã dặn con rồi.
- Mẫu thân con chính là không an lòng con.
Dạ Côn cười cười, mẫu thân nuôi mình từ nhỏ đến lớn, đệ đệ đều phải ăn dấm.
Bất quá Dạ Côn cũng rất tò mò, vì sao mẫu thân cùng cha không sinh tiếp.
Rất nhanh, chỗ ngồi xung quanh đã ngồi đầy người, chẳng qua là còn trống một cái chỗ ngồi, đó là chỗ của Dạ Trùng.