- Đoán chừng đại ca sẽ không tới.
Dạ Minh nhìn chỗ trống nhẹ nói ra.
- Cha, sao đại bá đột nhiên trở nên như thế, giống như biến thành người khác vậy.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Dạ Minh khẽ thở dài một tiếng:
- Cả đời này của đại bá con đều luôn nhớ nhung nữ hài kia, kết quả nữ hài không còn, loại đả kích này, không phải người bình thường có thể tiếp nhận.
- Có lẽ ở trong lòng đại bá con, chỉ muốn sống như thế đến hết đời đi.
- Vấn thế gian tình vi hà vật, trực giáo nhân dĩ thân tương hứa.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng.
Dạ Minh liền quay đầu nhìn nhi tử, hô nhỏ một tiếng:
- Thơ hay nha.
Dạ Côn hì hì, khiêm tốn nói ra:
- Không phải thơ hay gì cả, còn tùy tiện nói thôi.
- Tùy tiện nói hai câu đã lợi hại như vậy, làm sao không thấy cha ngươi tùy tiện như thế?
- Có lẽ đây chính là thiên phú đi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, quả nhiên mình nên bớt nói lại, miễn lại được người khác tán thưởng.
- Tiểu tử con... khi còn bé thấy con tinh thông thi từ ca phú, không ngờ tới bây giờ vẫn tinh thông như cũ.
- Nếu như con không đi con đường này, có lẽ hiện tại con đã thành lão sư tư thục rồi.
Dạ Côn ra dáng ông cụ non nói ra.
- Ha ha, chỉ bằng con mà đòi đi làm lão sư, phụ mẫu đám nhỏ sẽ yên tâm sao?
Nghe cha nói thế, nhất định là đang nhạo báng mình không có tóc.
Lúc này Tào công công bỗng nhiên hô:
- Thánh Nhân giá lâm!
Dạ Tư Không từ trắc điện đi vào, thẳng đến chủ vị.
- Thánh Nhân hồng phúc.
Mọi người chắp tay hô.
- Đều ngồi đi.
Dạ Tư Không phủi phủi tay nói ra.
Mọi người chậm rãi ngồi xuống, Tào công công dắt cuống họng hô:
- Lên món.
Các cung nữ bưng món ăn ngon đến, trong điện lập tức tràn ngập một cỗ mùi thơm, chuyện này kiến Dạ Côn rất khai vị.
Rốt cục dọn thức ăn lên.
Món ăn vừa mới được đặt lên bàn, Dạ Côn liền không nhịn được cầm lấy đũa nhâm nhi thưởng thức.
Nói thật. ngự trù trong hoàng cung đúng là ngự trù, món ăn không chê vào đâu được, quá ngon...
Này rượu cũng không tệ.
- Khục.
Dạ Minh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Dạ Côn, người ta còn chưa động đũa đâu, chỉ có một mình ngươi ăn.
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người đều không động đũa, tựa hồ đang chờ Thánh Nhân động đũa trước.
Lúc này Đinh Tử Phổ nhẹ cười nói:
- Dạ công tử tính cách thẳng thắn khiến Đinh mỗ bội phục.
- Không dám nhận, sát thủ các hạ.
Dạ Côn chắp tay, căn bản không yếu thế.
Vẻ mặt Đinh Tử Phổ hơi hơi trầm xuống, có phải là ngươi xem thường chúng ta? Muốn cảm nhận sát thủ kích thích, giết ngươi chết đi sống lại hay không.
Dạ Tư Niên cũng muốn nói hai câu, thế nhưng Dạ Tư Niên biết, gia gia nhìn trúng Dạ Côn, nếu như mình làm loạn công kích Dạ Côn, sợ rằng sẽ khiến gia gia không vừa lòng.
- Bắt đầu đi.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Dạ Côn tiếp tục ăn mỹ thực ở trước mặt, còn muốn gọi thêm một phần, nhiêu đây vẫn chưa no.
Dạ Minh nhìn nhi tử, ngươi ăn nhiệt tình như thế?
Nhịn không được nếm thử.
Thật là thơm.
Lúc này Phan Đức để đũa xuống, từ chỗ ngồi bước ra giữa, chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân.
- Sứ thần có lời gì muốn nói?
Dạ Tư Không lộ ra cạn cười hỏi.
Phan Đức lần nữa chắp tay, lập tức quỳ trên mặt đất cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, Thái Kinh cường thịnh, là Cổ U ta mạo phạm, đại quân tập kết tại biên cảnh Cổ U đã rút đi toàn bộ.
Quả nhiên, theo Phan Đức tịch thoại, toàn trường liền bắt đầu xôn xao.
Cổ U thế mà lui binh, chuyện này sao có thể, trước đó còn rất cường thế mà?!
Huống hồ Cổ U binh lực cường thịnh, cũng không thiếu Thần Kiếm, quả thật có khả năng liều mạng, nhưng lúc này nhận thua, Cổ U không cần mặt mũi sao?
Dạ Tư Không nghe xong cười nói:
- Nếu như hai quân ngưng chiến, vậy không còn gì tốt hơn.
Lúc này Dạ Tư Niên bỗng nhiên nói ra:
- Nói muốn đánh là Cổ U, bây giờ nói muốn ngưng chiến cũng là Cổ U các ngươi, Thái Kinh chúng ta phải nghe theo các ngươi sao?!
Dạ Tư Không không nói.
- Thái Tử điện hạ nói rất đúng, vì cho thấy thành ý lui binh, Cổ U sẽ bồi thường tương ứng cho Thái Kinh.
Phan Đức lần nữa khiến mọi người kinh ngạc tán thán, Cổ U đến cùng đang làm trò xiếc gì, hôm nay giống như cháu trai vậy.
Dạ Côn cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước muốn động thủ chính là Cổ U, bây giờ nói không động thủ cũng là Cổ U, chẳng lẽ là nữ hoàng?
Khóe mắt trộm nhìn lén nữ hoàng, Hoa Sa La tựa hồ đã nhận ra, cũng nhìn về phía Dạ Côn, thậm chí còn vụng trộm nháy mắt một cái, hơi có ý đùa giỡn.
Dạ Côn không nghĩ ra, nữ hoàng Thiên Trạch làm sao có thể thuyết phục Cổ U làm như vậy, chuyện này tựa hồ còn khó hơn lên trời.
Nữ hoàng đến cùng là loại người gì.
Dạ Tư Không tiếp tục không nói gì, mà Dạ Tư Niên thấy gia gia không nói chuyện, y cũng không nói, nên bồi thường cái gì, không phải y có thể quyết định.
- Đề nghị của sứ thần bản hoàng cũng cảm thấy không tệ, Dạ Dương... chuyện bồi thường liền giao cho con.
Dạ Tư Không liếc mắt nhìn Dạ Dương, Dạ Dương yên lặng nhẹ gật đầu.
Mặc dù chỉ là một cái chi tiết nhỏ, thế nhưng Dạ Côn vẫn phát hiện ra.
Xem ra gia gia cũng không muốn từ bỏ, là muốn nhị bá gây khó dễ, để sứ thần thẹn quá hoá giận, lần nữa thúc đẩy đại chiến.
- Đa tạ Thánh Nhân lý giải.
Phan Đức chắp tay nói ra.
Dạ Tư Không cười nói:
- Hành động lần này của sứ thần sẽ ghi vào trong sử sách Cổ U.
- Thánh Nhân cát ngôn.
Phan Đức chắp tay, trở lại chỗ ngồi của mình.
Dạ Côn cũng cảm thấy rất tốt, đệ đệ không cần đi mạo hiểm, Dạ Minh cũng nghĩ giống như vậy.
Đột nhiên, Đinh Tử Phổ đứng dậy, hướng phía Dạ Tư Không chắp tay hô:
- Thánh Nhân, ta muốn tỷ thí với hắn.
Mọi người nghe xong đột nhiên giật mình, sát thủ chi chủ thế mà khiêu chiến một người trẻ tuổi.
Có phải khi dễ người quá rồi hay không?
- Ngươi biết hắn có Thần Kiếm?
- Biết, ta cũng muốn so!
Đinh Tử Phổ cúng bái, ngữ khí âm u.
Dạ Côn có thể cảm nhận được cỗ oán hận báo thù này, chẳng lẽ người kia thật sự là con rể của y?
Dạ Tư Không liếc mắt nhìn Dạ Côn.
Mà Dạ Côn lau miệng, đứng dậy từ tốn nói:
- Đã có người khiêu chiến, con tiếp lấy là được.
- So cái gì? Công phu quyền cước hay là kiếm?
Dạ Côn tiếp tục trêu đùa.
- Dung tục.
Đinh Tử Phổ từ tốn nói.
Dạ Côn:...
Ngươi còn nói thế này dung tục, vậy ngươi nói thứ không dung tục ra thử xem?
- Nào dám hỏi sát thủ chi chủ, ngươi muốn so cái gì?
Dạ Côn hỏi.
- Tục nhân so kiếm, cao nhân bỉ họa!
Đinh Tử Phổ từ tốn nói, phảng phất nắm chắc thắng lợi trong tay.
Dạ Minh nghe thấy đối phương muốn so vẽ, liền chậm rãi bưng kín cái trán, ngươi thế mà tìm Côn Côn "bỉ họa"... Côn Côn vẽ đều không muốn vẽ lên.
Mà Đinh Tử Phổ thấy phản ứng của Dạ Minh, trong lòng càng kiên định, tiểu tử này không biết hội họa.
- Ngươi khẳng định muốn so vẽ sao? Ta cho ngươi thêm một cơ hội, so thứ khác?
Dạ Côn nhịn không được thuyết phục, vẽ ngươi thật không có phần thắng a, không khác gì đi chịu chết cả.
Đinh Tử Phổ hướng phía Thánh Nhân chắp tay nói ra:
- Nếu như ta thua, sát thủ chi chủ này sẽ không làm nữa!